Lúc Lãnh Hạ tỉnh lại, toàn thân đau nhức giống như mới trải qua một hồi đại chiến.
Nàng vẫn cố gắng chịu đến mức cục cưng ra ngoài, nghe thấy tiếng khóc mới yên tâm thiếp đi, bỗng nhiên nhớ tới nguyên nhân ngủ say, phượng mâu liền mở to.
Bên cạnh có mùi tùng hương và mùi sữa hòa quyện với nhau, nàng quay đầu sang, đập vào mắt chính là hai khuôn mặt tươi cười giống nhau như đúc.
Phiên bản tiểu Chiến thần đang được bọc kỹ trong tã lót, rất phấn chấn, không hề buồn ngủ tý nào, liếc lung tung rất hiếu kỳ, đến lúc nhìn thấy Lãnh Hạ liền cười khanh khách.
Chiến Bắc Liệt ôm nó trong lòng, khuôn mặt tuấn tú, ưng mâu cong cong, cười híp mắt nhìn nàng.
Một lớn một nhỏ, giống hệt nhau, khuôn mặt tươi cười cũng hoàn toàn giống nhau, hiện lên trước mặt Lãnh Hạ, hình ảnh này……..
Nàng không thể nói rõ đây là hình ảnh gì, chỉ biết sau khi nhìn thấy, vành mắt bỗng ươn ướt, hình ảnh nhòe dần đi, nhưng hình ảnh ấy lại khắc sâu vào đáy lòng nàng.
Hai tay vuốt nhẹ lên hai gương mặt kia, nàng cười nói: “Thật tốt.”
“Ừ thật tốt!” Chiến Bắc Liệt cầm tay nàng, hôn nhẹ một cái.
Hắn cúi người xuống, ôm lấy nàng, để đứa bé ở giữa, tiếng cười khanh khách đáng yêu, một phòng ấm áp.
==
Hơn nửa tháng sau, Lãnh Hạ gần như là làm tổ trên giường.
Lần đầu tiên ở cữ, Chiến Bắc Liệt còn căng thẳng hơn nàng, ngự y lại nói phải tĩnh dưỡng thật tốt đủ một tháng, nếu không có thể sẽ bị bệnh.
Ngày nào Chiến Bắc Liệt cũng tự mình cho nàng ăn cho nàng uống thuốc, Lãnh Hạ không chỉ liếc mắt xem thường hắn một lần đâu, cứ như là nàng bại liệt không bằng.
Về quốc sự tấu chương và vân vân, đương nhiên là do Chiến Bắc Liệt ở Dưỡng Tâm điện, trông tức phụ, ôm con trai hoàn thành mọi việc, Đại Tần Chiến thần chân chính trở thành một lão bà nô, con trai nô tiêu chuẩn!
Thế cho nên mấy người Cuồng Phong vốn đã chuẩn bị làm vú em cho tiểu chủ tử liền không có đất dụng võ.
Nhưng Đại Tần Chiến thần cũng rất có oán niệm với con trai, tiểu Lãnh Hạ mà hắn tâm tâm niệm niệm không có thì thôi có một tiểu Chiến thần coi như cũng được, chấp niệm muốn có con gái kia hắn đành lặng lẽ bỏ vào một góc, chỉ cần là do mẫu sư tử sinh, quản nó là nam hay nữ làm gì!
Nhưng con thỏ nhỏ chết bầm này hình như là sinh ra để đối nghịch hắn!
Chỉ cần mẫu sư tử ôm hắn, nó liền nhăn mặt lại khóc, rồi bắt đầu đi tiểu hoặc đại tiện, đến lúc hắn vừa cởi tã ra thì lập tức cười khanh khách rồi bắn hết lên người hắn……..
Không lần nào hắn không nhếch nhác!
Còn nếu hắn bế nó thì càng không chấp nhận được, không hề nhắc nhở, thích là thải, rất nghiêm túc!
Đối với chuyện này, lúc đầu Chiến Bắc Liệt còn đen mặt, sau đó đến nghiến răng, đến nhíu mày, đến nghi hoặc, đến nhìn trời……
Còn đến giờ thì hoàn toàn bình tĩnh: “Ừm, để lão tử đi thay y phục khác.”
Cho nên nói, thói quen rất dễ hình thành.
Cuối mùa thu rất dễ buồn ngủ, Lãnh Hạ đang ngủ trên tháp gấm.
Chiến Bắc Liệt thì đang vùi đầu vào tấu chương, hôm qua mới phê hết, hôm nay lại đầy một bàn.
Tiểu bất điểm nằm trong lòng hắn, đang ngủ say thì bỗng nhiên hắn cựa quậy, mơ mơ màng màng mở mắt.
Ngay sau đó, nhíu mày, khóc lớn!
‘Cạch’ một tiếng, Chiến Bắc Liệt mau chóng vứt bút xuống bàn, bịt miệng nó lại, trừng mắt đe dọa: “Đánh thức mẹ ngươi, lão tử liền ném ngươi xuống giếng!”
Tiểu tử kia ngừng khóc, tủi thân nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ u oán, tuy rằng không hiểu hắn nói gì, nhưng khí tức nguy hiểm kia thì vẫn cảm giác được.
Một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt mặt giống nhau như đúc, mi trừng mi, mắt trừng mắt, mũi trừng mũi……
Hung hăng trừng nhau!
Một lát sau, Chiến Bắc Liệt lườm một cái, không thèm chấp nhặt với con thỏ nhỏ chết bầm này, không khóc là được rồi.
Đột nhiên, tiểu tử kia trừng mắt lên, miệng méo xệch, lại chuẩn bị khóc.
“Được rồi được rồi, lão tử sợ ngươi!” Đại Tần Chiến thần hít sâu, buồn bực vò vò tóc.
Điều chỉnh tốt tâm tình của mình rồi liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có ai rồi mới bắt đầu làm một hành động mà dạo này thường dỗ thằng nhóc này…….
Làm mặt quỷ!
Chiến Bắc Liệt đang có vẻ rất nghiêm túc, đột nhiên đẩy mũi lên……
Một cái mũi heo ra đời!
Tiếng khóc lập tức ngừng ngay, hai mắt lấp lánh ánh sáng, tiểu bất điểm chớp chớp hai mắt hồng hồng còn đang ươn ướt, cong khóe mắt lên, quơ quơ hai cánh tay nhỏ bé, cười khanh khách không ngừng.
Chiến Bắc Liệt thở phào một hơi, vừa ngẩng đầu lên liền đen mặt.
Chỉ thấy ngoài cửa Dưỡng Tâm điện, kẻ lỗ mãng đang ngơ ngác đứng đó, không biết là đến từ bao giờ, rõ ràng là đang xem kịch vui.
Hắn ho khan một cái đang định nói thì một tiếng cười hưng phấn truyền đến: “Để lão nhân gia nhìn một cái xem nào, tiểu nha đầu sinh ra đứa bé kiểu gì?”
Lão ngoan đồng lao đến liếc hắn một cái rồi lại liếc tiểu bất điểm một cái, nhảy nhót kêu: “Ai u, tiểu tử này chắc chắn là con ngươi!”
Chiến Bắc Liệt lại đen mặt, mẫu sư tử sinh, đương nhiên là con lão tử!
Tuy rằng con thỏ nhỏ chết bầm này không hòa hợp với hắn cho lắm, nhưng rốt cuộc thì cũng là do hắn khổ sở tạo ra, con ruột!
Tiểu tử kia thấy có người đến, lại là người tóc bạc râu bạc, nhất thời ngạc nhiên nhìn ông, rồi vươn hai cánh tay nhỏ bé lên túm lấy râu lão ngoan đồng.
Lão ngoan đồng càng hưng phấn, đón lấy tiểu tử kia từ tay Chiến Bắc Liệt, vui vẻ khoa chân múa tay.
Cuối cùng cũng không bị con thỏ nhỏ chết bầm này quấn lấy nữa, Đại Tần Chiến thần thở phào một hơi, lại vùi đầu vào đống tấu chương kia, lão ngoan đồng tuy rằng giống trẻ con nhưng dù gì cũng là một thế ngoại cao nhân, nuôi lớn được cả một tên ngốc như Mộ Nhị, thằng nhóc này đương nhiên không cần lo lắng.
“Đứa bé này rất đáng yêu, trông cũng thật lanh lợi, có phong phạm của lão nhân gia năm đó!” Đột nhiên, lão ngoan đồng sáng mắt, ghé sát vào mặt Chiến Bắc Liệt đề nghị: “Hay là cho tiểu tử này làm đồ đệ của lão nhân gia đi?”
Chiến Bắc Liệt ngẩng đầu, đánh giá vẻ mặt ông, thấy ông tuy có vẻ tùy ý nhưng ánh mắt cũng rất chăm chú, không khỏi bắt đầu suy nghĩ về đề nghị này.
Coi như là không nói về võ
công y thuật độc thuật, chỉ cần nghĩ tới đồ đệ do lão ngoan đồng nuôi lớn là Mộ Nhị ngốc nghếch ngơ ngẩn kia, cả người liền run lên, giống như thấy Mộ Nhị đứng ở trước mặt hắn, ngơ ngác phun ra từng chữ một: “Cha.”
Đại Tần Chiến thần lắc đầu như trống bỏi.
Bỗng nhiên trong đầu lại chợt lóe lên một ý nghĩ, thằng nhóc kia nhận lão ngoan đồng là sư phụ thì chẳng phải hắn sẽ cao hơn kẻ lỗ mãng kia một bậc à?
Vuốt vuốt cằm, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ quái……..
Bốp!
Đại Tần Chiến thần vỗ tay hét lớn một tiếng: “Cứ quyết định như vậy đi!”
Nếu như tiểu bất điểm biết cha ruột hắn vì một nguyên nhân ấu trĩ như thế mà bán đứng hắn……….
Đáng tiếc, tiểu hồ ly phúc hắc tương lai này vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, vẻ mặt vô tội túm râu lão ngoan đồng, chơi bất diệc nhạc hồ.
Sau khi quyết định việc này xong, Chiến Bắc Liệt nhìn sang Mộ Nhị với ánh mắt có thêm vài phần tài trí hơn người, làm Mộ Nhị đầu đầy hỏi chấm.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Đại cung nữ Lan Chỉ đứng ở ngoài cửa, hành lễ nói: “Hoàng phu, lão bản Cổ Mặc Trai dẫn một người đến, nói là có chuyện quan trọng cần gặp Hoàng thượng.”
Từ ngày Lãnh Hạ sinh xong, chuyện lão bản Cổ Mặc Trai là người của Đại Tần đã chẳng phải là bí mật gì nữa, bây giờ Tây Vệ và Đại Tần đã không còn khoảng cách nữa, Tây Vệ Nữ hoàng là Đại Tần Liệt Vương phi, Đại Tần Liệt Vương là Tây Vệ Hoàng phu, hai nước coi như là được buộc vào với nhau bởi một sợi dây thừng, cho nên chuyện này cũng chẳng ai đi truy cứu làm gì, người của Đại Tần Liệt Vương cũng là một nửa người của Tây Vệ.
Lão ngoan đồng và Mộ Nhị thì đương nhiên không cần phải cố kỵ gì, muốn vào Hoàng cung thì trực tiếp thi triển khinh công bay vào, Chung Ngân thì không có công phu như vậy, hơn nữa cũng phải tránh hiềm nghi ở nhiều phương diện, cho nên vào ra thì đều có thông báo đàng hoàng.
Chiến Bắc Liệt nhíu mày, hỏi: “Có nói là ai không?”
Lan Chỉ lắc đầu: “Bẩm Hoàng phu, nô tỳ không biết, nhưng thấy Chung lão bản rất vội vã.”
Chiến Bắc Liệt nhìn về phía tức phụ đang ngủ say sưa, chắc là do hiệu quả của thuốc an thần nên mẫu sư tử ngủ chẳng biết trời đất là gì, chắc còn lâu mới dậy.
Một lát sau hắn gật đầu: “Dẫn đường, ta đi xem sao.”
Nói xong đứng dậy đi theo Lan Chỉ ra ngoài.
Lão ngoan đồng sửng sốt, nhìn người này cũng không thèm ngoái lại nhìn con mình, lập tức vọt tới nhét đứa bé cho hắn.
Chiến Bắc Liệt cũng nhanh chóng trả lại cho lão ngoan đồng, vừa đi vừa nhướn mày nói: “Ông bế đi.”
Lão ngoan đồng khóc không ra nước mắt, nhảy lên hét: “Ngươi không sợ lão nhân gia bắt cóc con ngươi a!”
Chiến Bắc Liệt vẫn chẳng thèm dừng chân, cứ thế bước đi chỉ gửi lại một câu: “Vậy thì ta phải đa tạ ông rồi, mau bắt đi, đừng mang về đây nữa.”
“Tiểu tử này, vẫn không đáng yêu như thế.” Lão ngoan đồng trừng mắt nhìn bóng lưng người kia, bĩu môi oán giận nói.
Đúng lúc này, tiểu bất điểm kia buông râu ông ra, chắc là mất hứng thú rồi, liếc mắt nhìn thấy Mộ Nhị đứng ở cạnh cửa, nhất thời miệng méo xệch, vành mắt đỏ lên, oa oa khóc lớn.
Lão ngoan đồng sợ sệt liếc mắt nhìn Mộ Nhị, nói nhỏ: “Ngươi ngươi ngươi….. ngươi sao lại chọc nó?”
Mộ Nhị nghi hoặc nhìn đứa bé đang khóc kinh thiên động địa kia, như là nhớ lại ngày ấy hắn ném nó đi, nhíu mày ngơ ngác nhìn nó, ý tứ rất rõ ràng: Tiểu tử này rất mang thù.
Nhưng tiểu bất điểm lại không hiểu, khóc lóc rất thương tâm, lão ngoan đồng bị nó khóc làm váng cả đầu, nhét luôn vào lòng Mộ Nhị, điểm mũi chân một cái biến mất luôn, chỉ ném lại một câu: “Chăm sóc sư đệ ngươi cho tốt!”
Mộ Đại thần y thận trọng bế đứa bé, giơ nó cách xa mình nhất có thể, rồi để nó lên long án, cảnh giác nhìn rồi bỗng nhiên quay người định rời đi.
Đứa bé khóc càng to.
Đi được nửa đường, đột nhiên Mộ Nhị ngừng bước, nhíu mày lại, nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế kia làm lương tâm bảo hắn liếc về phía sau một cái………
Tiểu bất điểm nằm trên bàn, mấy giọt nước mắt trong suốt đọng ở hai hàng mi, vành mắt đỏ ửng, bộ dáng này, quả là muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Lặng lẽ thở dài một hơi, Mộ Nhị mím môi bước lại về phía nó, mắt lớn trừng mắt nhỏ với tiểu bất điểm.
Sau Chiến Bắc Liệt, một mũi heo nữa ra đời!
“Oa ——!” Tiếng khóc chợt dừng lại!
Đôi mắt đen láy ngạc nhiên nhìn hắn, chớp chớp rồi nở nụ cười khanh khách.