Thanh Hoan uyển.
Kẹt…..
Cửa phòng bị mở ra, một cái đầu nhỏ thò vào, đảo mắt nhìn loạn, sau khi xác định trong phòng không có ai mới cười hì hì bước vào.
Bóng người nho nhỏ cố gắng bò lên giường rồi chui vào trong lòng mẹ làm tổ trong ấy.
Ah…….
Ở cùng mẹ trong thế giới hai người thật là tốt!
Lãnh Hạ ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại này, vỗ nhẹ lưng nó rồi nói rất dịu dàng: “Thập Thất.”
“Mẹ!” Cái đầu nhỏ cọ cọ vào ngực nàng, nhu thuận động lòng người.
“Phụ Vương đâu?” Tiểu bất điểm chớp chớp mắt, cực kỳ vô tội ly gián: “Hắn bỏ mẹ ở đây rồi ra ngoài sao!”
Chiến Thập Thất gọi Lãnh Hạ là mẹ rất thân mật nhưng gọi Chiến Bắc Liệt thì luôn luôn là hắn.
Phụ Vương……..
Lãnh Hạ mở mắt ra, véo nhẹ má nó, giọng nói có vài phần cưng chiều: “Làm chuyện gì xấu rồi, con có bao giờ gọi hắn là Phụ Vương đâu!”
Nàng không ngốc như đám Cuồng Phong, con mình đương nhiên mình hiểu rõ, trong đầu vật nhỏ này đang nghĩ gì, có suy nghĩ xấu gì, nàng rất hiểu.
Đứa nhóc này nhìn rất ngoan ngoãn nhưng thật ra lại là một tiểu ác ma!
Lãnh Hạ nhìn trời, cũng không biết tại sao Chiến Bắc Liệt và nàng lại sinh ra một đứa con phúc hắc thế này?
(Kiri: haha tại hai người cũng phúc hắc chứ sao, chẳng qua là che giấu đi thôi còn thằng nhóc này thì bộc lộ rõ ra)
Chiến Thập Thất mặc nàng véo má nó, tủi thân bĩu môi, hai mắt to tròn nhìn nàng rất vô tội, cọ cọ đầu vào ngực nàng, nhìn như chú cún con, cực kỳ đáng yêu.
Lãnh Hạ nhìn nó, đột nhiên cảm thấy, ai nói hai cha con này không giống nhau, cùng là cún hết!
“Sư phụ!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói non nớt mà lạnh nhạt.
Chiến Tiểu Quai dẫn Tiểu Tiêm đang nghiêng ngả chạy vào.
Chạy đến trước giường Lãnh Hạ, Tiểu Quai đứng ngay ngắn, yên lặng gọi: “Sư phụ.”
Tiểu Quai đã hơn bốn tuổi, bộ dạng ngày càng giống Tiêu Phượng nhưng khí chất lại rất trầm ổn, luôn mặc y phục màu đen, khuôn mặt lãnh khốc, rất ít nói, quả thật là một tiểu Tiêu Chấp Vũ.
Tiểu Tiêm đi sau nó, làn da trắng nõn, bộ váy vàng nhạt càng tôn thêm nước da của nó, tướng mạo được di truyền từ những bộ phận đẹp nhất của Chiến Bắc Việt và Niên Tiểu Đao, mắt to, mũi dọc dừa, môi hồng, là một tiểu mỹ nữ tiêu chuẩn.
Đáng tiếc là không được di truyền tính thông minh lanh lợi, ngày càng giống tiểu Mộ Nhị phiên bản nữ.
Nó còn lớn hơn Thập Thất mấy tháng mà đến giờ vẫn lắp bắp, đi đứng không vững, lá gan còn nhỏ hơn mèo.
Nhất là đôi mắt to tròn kia, trong ấy như luôn đong đầy nước mắt, lúc nào cũng khóc được.
Nó núp ở sau lưng Tiểu Quai, gọi nhỏ: “Nhị nhị…… Nhị bá mẫu.”
Ngày nào Chiến Tiểu Quai cũng tới, dù nó không tới thì Lãnh Hạ cũng sẽ vào cung, làm sư phụ thì ít nhất ngày nào cũng nên dạy dỗ, năm ngoái nó đã được lập làm Thái tử, nó là một đứa trẻ rất có chủ kiến, nhất là tính cách lầm lì, rất ít người có thể khiến nó để trong lòng, Lãnh Hạ được nó sùng bái là vì quả táo trước kia.
Không chỉ dạy công phu, cách giết người, mà chủ yếu là dạy nó xử lý công việc, các làm, và một số tư tưởng tiên tiến, hơn nữa, càng ngày Chiến Tiểu Quai càng sùng bái nàng, quả thực địa vị của nàng còn xếp trước Chiến Bắc Diễn.
Đương nhiên, người mẹ không ra sao như Tiêu Phượng ở trong lòng nó, chưa bao giờ có địa vị.
Tiểu Quai đến đây thì bình thường nhưng Tiểu Tiêm rất nhát gan, ít khi ra ngoài.
Lãnh Hạ ngồi xuống, kéo Tiểu Tiêm qua, rồi cố gắng làm giọng mình dịu đi, rất sợ sẽ làm nó khóc: “Tiểu Tiêm, tới tìm ai?”
Cô bé cúi đầu túm túm váy, lắp bắp: “Nhị nhị nhị……”
Ngay lúc Lãnh Hạ nghĩ đến Mộ Nhị thì nó cũng nói xong: “Nhị bá mẫu.”
Lãnh Hạ khiêu mi.
Tiểu Tiêm chậm chạp ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: “Con con…. con muốn cha và mẹ….. giống Nhị bá phụ và Nhị bá mẫu….. ngủ….. ngủ cùng một chỗ.”
Lãnh Hạ chép chép miệng, thật sự nghĩ, nghe đứa bé này nói còn không sảng khoái bằng Mộ Nhị.
“À….. cái này…….” Nàng quay đầu, nhìn con trai đang cười híp mắt, hất cằm: “Thập Thất, lên!”
Cái đầu nhỏ gật một cái, một khẩu lệnh một động tác, với mẹ, Chiến Thập Thất luôn rất nghe lời.
Nó ngoắc ngoắc Tiểu Tiêm, rồi thì thầm với cô bé.
Cũng không biết nó nói gì mà làm Tiểu Tiêm chớp chớp mắt, hơi sửng sốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sùng bái.
Bộ dáng kia làm Lãnh Hạ rất mong chờ, con gái đã sắp bốn tuổi rồi, Bắc Việt và Tiểu Đao cũng nên sớm tu thành chính quả, thành thân đi thôi!
Bên kia, hai người một nói một nghe, một kiêu ngạo một sùng bái, rất hài hòa.
Chiến Tiểu Quai nắm tay Lãnh Hạ, nhìn xung quanh một lần rồi nghi hoặc chớp chớp mắt.
Ba năm nay, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ cùng vào cùng ra, cùng ăn cùng uống, như hình với bóng, tình cảm rất tốt, nghiễm nhiên là một đôi phu thê kiểu mẫu, cùng nỗ lực vì tiểu Lãnh Hạ, đó đã không còn là bí mật, ngay cả Chiến Tiểu Quai cũng biết.
Nó hỏi: “Sư phụ, Nhị thúc đâu?”
Vừa dứt lời……
Bốp!
Cửa phòng bị đá văng từ bên ngoài, mở ra Đại Tần Chiến thần đang đứng ở bên ngoài.
Chiến Bắc Liệt đen mặt, đỉnh đầu còn như đang bốc khói, ngăn hết ánh sáng, cũng ngăn cả rất nhiều bóng người đang dáo dáo ngó vào trong.
Đó đều là hạ nhân bị hắn làm hoảng sợ lúc bay vút tới đây, nha hoàn gã sai vặt bà tử thị vệ, còn có đám người Cuồng Phong Thiểm Điện Chu Phúc, thở hổn hển chạy theo, để đến lúc có chuyện xảy ra thì dùng sức mạnh đoàn kết của quần chúng……..
Bảo vệ tiểu chủ tử!
Chiến Bắc Liệt chậm rãi bước từng bước vào, bộ mặt rất dọa người, mỗi bước đi, sát khí lại đậm thêm một phần, tiếng nói âm trầm vang lên: “Chiến Thập Thất!”
Thập Thất lập tức cười tươi roi rói, nhu thuận gọi: “Phụ Vương.”
“Tốt!” Chiến Bắc Liệt bước tới trước mặt nó rồi xách nó lên, để nó đối mặt với mình, cười gằn nói: “Ngươi còn biết ta là Phụ Vương.”
Một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, một đen như mực, một cười tủm tỉm…….
Hình ảnh kia rất buồn cười nhưng giờ thì không ai cười nổi.
Quần chúng bên ngoài nghĩ, nhìn gia hung ác thế kia, mạng nhỏ của tiểu chủ tử khó bảo toàn a!
Lãnh Hạ nghĩ, hai cha con này quyết định sống mái với nhau vào hôm nay sao?
Một tiếng khóc thút thít vang lên, Lãnh Hạ ôm lấy cô bé bị dọa sợ, rồi nhẹ nhàng vỗ về.
Chiến Thập Thất nhu thuận nói: “Đương nhiên Thập Thất biết, không chỉ biết người là Phụ Vương, còn biết Phụ Vương chưa ăn sáng nên cố ý năn nỉ Nghênh Tuyết cô cô ra ngoài mua nguyên liệu, tự tay làm cơm cho Phụ Vương.”
Nó vừa nói vừa chỉ thứ gì đó đen kịt ở trên bàn, ngoan ngoãn nói: “Thập Thất làm riêng cho Phụ Vương.”
Vừa nói xong liền ra vẻ hai mắt đẫm lệ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, như thể muốn rơi nhưng không được, vừa tủi thân vừa đáng thương.
Bộ dạng này lập tức khiến đám người Chu Phúc lau mắt, tim cũng tan theo.
Nếu không thấy Chiến Bắc Liệt đang nổi giận, chỉ sợ đều sẽ nhào tới!
Tiểu chủ tử thật ngoan a!
Vương gia độc ác a!
Lãnh Hạ vừa dỗ Tiểu Tiêm vừa dựa vào giường xem kịch,
tiểu tử này chuẩn bị rất đầy đủ!
Rồi nhìn băng sơn tiểu khốc nam ở bên cạnh, nàng cũng bắt đầu hoài nghi, có khi nào bế sai con với Tiêu Phượng không………
Nghe vậy, Chiến Bắc Liệt buông nó ra, rồi thả nó xuống đất.
Mỉm cười, gật đầu: “Làm cho ta?”
Chiến Thập Thất nghi hoặc nhìn hắn, trực giác cho thấy nụ cười này không bình thường!
Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, nó lập tức bưng đĩa kia ra rồi liên tục gật đầu: “Vâng, Phụ Vương, đáng tiếc đây là lần đầu tiên Thập Thất xuống bếp, Phụ Vương đừng chê.”
Chiến Bắc Liệt sờ sờ đầu nó làm toàn thân nó nổi da gà rồi mới khiêu mi nói: “Đương nhiên Phụ Vương sẽ không chê, tấm lòng của Thập Thất quan trọng hơn tất cả.”
Giọng nói này rất dịu dàng, tuyệt đối là một phụ thân mẫu mực!
Kịch thay đổi làm mọi người đều khó hiểu nhìn về phía năm người Cuồng Phong.
Không phải nói Vương gia ngược đãi tiểu chủ tử sao?
Thiểm Điện gãi đầu một cái, cũng khó hiểu, rõ ràng đây là cha hiền con ngoan a!
Chỉ có trong mắt Lãnh Hạ hiện lên một tia sáng, cười nhìn con trai, trong đó có vài phần đồng tình nho nhỏ.
Chiến Thập Thất nhìn cha ruột một lúc rồi lớn tiếng nói: “Phụ Vương, con bón người!”
Nó cầm một miếng lên, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng nhận ra, đây là một miếng bánh ngọt cháy đen, đưa đến bên miệng Chiến Bắc Liệt rồi nhếch miệng: “Phụ Vương, a…….”
Bỗng nhiên, bàn tay bị bẻ ngoặt lại làm miếng bánh kia bay thẳng vào miệng nó……
Rất khó ăn!
Chiến Thập Thất nhịn không được mà rùng mình, sắc mặt thay đổi liên tục, trong miếng bánh này nó bỏ thêm bao nhiêu thứ thì giờ cũng không nhớ nổi nữa, ngọt cay chua mặn……….
Mùi vị rất kỳ quặc!
Đang định nhổ ra thì bỗng nhớ đến quần chúng bên ngoài, lập tức cố gắng mà nuốt xuống.
Chiến Bắc Liệt cười vô tội, hòa nhã nói: “Thập Thất cũng chưa ăn, con ăn trước đi, Phụ Vương không đói bụng.”
Sau đó, Chiến Bắc Liệt cầm một miếng nữa, để cạnh miệng nó: “Không ăn được sao? Làm cho Phụ Vương mà?”
“Ngon!” Chiến Thập Thất cười tủm tỉm, há mồm, nuốt xuống.
Kết quả là, trong Thanh Hoan uyển hiện lên một hình ảnh như vậy………..
Hình ảnh cha hiền con ngoan rất hài hòa!
Chiến Bắc Liệt bón, Chiến Thập Thất ăn, một bón vui vẻ, một ăn tươi cười.
Đương nhiên, mọi người tuyệt đối không nhìn được vẻ hả hê trong mắt Chiến Bắc Liệt và khóe miệng không ngừng co rúm của Chiến Thập Thất, càng không nhìn ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.
Chiến Bắc Liệt bón —— nhóc con, đấu với lão tử, ngươi còn non lắm!
Chiến Thập Thất ăn —— người cười cuối cùng mới là người thắng, lần này ta thua!
Càng lúc Chiến Bắc Liệt càng bón nhanh, Chiến Thập Thất lại không ăn nhanh được, người cứng như pho tượng, không động đậy chút nào, chỉ miệng máy móc há ra ngậm lại.
Tốt, bầu không khí rất hòa hợp.
Đến lúc hết đĩa bánh, Chiến Bắc Liệt mới giả vờ thở dài một tiếng: “Phụ Vương chỉ mải cho con ăn, không kịp nếm thử tay nghề của Thập Thất rồi!”
Còn ra vẻ nhìn đĩa bánh đã hết, thở dài một cái.
Tiểu bất điểm chỉ cảm thấy vị giác đã biến mất, bị cái thứ kinh khủng kia làm mất sạch, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không sao, Phụ Vương, sau này còn có cơ hội!”
Chiến Bắc Liệt xoa xoa đầu nó, rồi ôm lấy tiểu bất điểm: “Con trai ngoan!”
“Hay!”
Không biết là ai hét lớn một tiếng, rồi cảm được rơi nước mắt vỗ tay.
Bốp bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay như sấm, rõ ràng là hưng phấn vì tình cha con thắm thiết, hơn nữa cũng vì hổ thẹn với Chiến Bắc Liệt, hai cha con thật tuyệt a!
Với cả, mọi người đều ném cho năm người Cuồng Phong ánh mắt khinh bỉ.
Năm tên ngu ngốc này, nghe chuyện linh tinh, suýt thì khiến chúng ta hiểu lầm Vương gia!
Lãnh Hạ quay sang, không đành lòng nhìn con trai đang rất tội nghiệp, đạo cao một thước, ma cao mười trượng a!
Nàng cũng không muốn quản, trên đời này chưa từng nghe cha không thương con ruột mình, con trai bất hiếu với cha, đây là tình máu mủ trời sinh, tình ruột thịt này không gì có thể phá hỏng, Chiến Bắc Liệt và Chiến Thập Thất, chẳng qua chỉ là một loại tình cảm trong vô số loại tình cha con thôi.
Tuy rằng loại này, rất kỳ dị!
Đợi mọi người đi hết Chiến Thập Thất mới tội nghiệp nhìn mẹ rời cứng ngắc rời đi.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc nhau, trong mắt đều là ý cười dịu dàng.
Đứa con này của bọn họ, tuyệt đối là tiểu Cường đánh không chết, chắc chắn là đang nghĩ phải làm sao để báo thù!
Chiến Tiểu Quai chậm rãi đi tới cạnh bàn, trong mắt hơi tò mò, lấy một ít vụ bánh còn lại trong đĩa, cho lên miệng liếm…….
Nhất thời, mặt tiểu khốc nam đổi màu liên tục, nhanh chóng lao ra ngoài, đây chính là lần đầu tiên nó mất bình tĩnh, chống tay lên cửa nôn như điên!
“Ha ha ha ha……..: Nhìn băng sơn tiểu khốc nam mất bình tĩnh, Đại Tần Chiến thần ôm tức phụ, ngửa mặt lên trời cười to.
Trong tiếng cười có vài phần tự hào, vài phần kiêu ngạo……..
Nhóc con, có bản lĩnh đấy!