Edit: Kiri
Thác Bạt Nhung cầm loan đao đi trước mở đường, quay đầu lại dặn: “Cẩn thận một chút, ở đây có không ít độc trùng đâu.”
Vừa dứt lời, vèo!
Một tên tiểu quỷ lao vào lòng Lãnh Hạ nhanh như chớp, làm nũng: “Mẫu thân, Thập Thất sợ!”
Lãnh Hạ liếc mắt, tiểu ác ma này mà biết sợ?
Đánh chết ta cũng không tin!
Chiến Bắc Liệt nghiến nghiến răng, hung hăng lườm tên tiểu quỷ đang đắc ý kia, lười phản ứng.
Lúc này đã qua biên giới Đại Tần, đi hết cánh rừng này sẽ đến địa phận Nam Hàn!
Sau khi rời khỏi Đại Tần, bầu trời có vẻ đẹp mắt hơn, những đám mây cũng trở nên mộng mơ hơn, cảnh sắc xung quanh nhưu diễm lệ hẳn lên, hương hoa thoang thoảng trong gió làm say lòng người.
Thiểm Điện đi ở phía sau nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nam Hàn này cũng thật kỳ dị!”
“Đây vốn là nơi các dân tộc thiểu số tập trung, sau đó bị khai quốc Hoàng đế Nam Hàn thống nhất, đã hơn trăm ngàn năm nên lãnh thổ Nam Hàn giờ đã giống với bốn nước khác, chỉ là bên ngoài Tùng lâm này vẫn còn giữ lại vài phần xưa cũ.” Thác Bạt Nhung vừa đi vừa giải thích.
Lãnh Hạ đẩy mấy cành cây chắn lối ra nói: “Ngươi hiểu rất rõ về Nam Hàn.”
Tướng mạo của Thác Bạt Nhung là người Bắc Yến, nhưng thân phận lại là người Nam Hàn, Lãnh Hạ vẫn luôn hiếu kỳ, nhất là quan hệ giữa hắn và Hoa Thiên…
Rất thú vị a!
“Cha ta là người Yến, mẹ là người Hàn……..” Hắn dừng bước, quay đầu lại nhún vai: “Trước năm mười lăm tuổi ta đều sống ở đây, có thể nói là lớn lên ở nơi này.”
“Mẫu thân muốn biết là Thác Bạt thúc thúc và Hoa thúc thúc mà người muốn tìm kia……..” Tiểu quỷ trong lòng mẫu thân chớp chớp mắt hỏi đúng trọng điểm: “Có quan hệ gì?”
Lãnh Hạ nhìn trời, con à, con thật sự không phải là xuyên đến sao?
Nhìn ánh mắt tò mò của mấy người kia, gương mặt Thác Bạt Nhung ửng đỏ, ho khan một tiếng rồi tiếp tục đi.
Mày liễu nhướn lên, Lãnh Hạ chép chép miệng………..
Vừa quay đầu lại liền thấy mấy nam nhân ở phía sau đều có vẻ mặt sợ hãi như thấy quỷ, chậc, đám người thiếu hiểu biết này!
Lãnh Hạ huýt sáo một tiếng, đang định nói thì phượng mâu chợt cứng lại.
Giơ tay lên, một ám tiễn lao thẳng về phía đỉnh đầu Chiến Bắc Liệt.
Ám tiễn xé gió lao đi rất nhanh, mọi người đều kinh sợ, chỉ có Chiến Bắc Liệt vẫn đứng im không nhúc nhích, không hề lo lắng kinh sợ chút nào, tín nhiệm tuyệt đối.
Một con nhện vô cùng rực rỡ rơi xuống đất, mà dịch chảy ra từ người nó ăn mòn cả một khoảng đất.
Tiếng hít khí vang lên không ngừng, Lôi Minh trợn tròn mắt, sởn hết cả gai ốc, vừa rồi Thác Bạt Nhung nói có độc trùng, hắn còn không để tâm, giờ mới biết được độc trùng này lợi hại thế nào!
Độc này mà dính vào người……..
Chỉ sợ chết không toàn thây vẫn còn nhẹ!
“Mẫu thân, Thập Thất sợ a!” Một tiếng non nớt kêu lên, Chiến Thập Thất vùi mặt vào ngực Lãnh Hạ, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ nàng.
Lần này không chỉ Lãnh Hạ trợn mắt!
Chiến Bắc Liệt nghiến răng ken két, thằng nhóc chết bầm này, chỉ biết giả vờ!
Mày kiếm nhướn lên, Đại Tần Chiến thần khẽ động tay, con nhện đã chết kia bỗng bay thẳng về phía nó.
Ngay lúc con nhện kia sắp đập vào người Chiến Thập Thất, Lãnh Hạ vẫn cong cong khóe môi……..
Tiểu ưng mâu chợt lóe, cái chân ngắn ngủn kia đạp một cái, mỗ tiểu hài tử lập tức bay lên không!
Bàn tay vận lực, tung chưởng đánh bay con nhện kia ra xa.
Cũng trong lúc đó, Chiến Thập Thất mặc bạch y ưu nhã nhẹ nhàng đáp đất, khuôn mặt tiểu Chiến thần làm gì có chút sợ hãi nào, cười tủm tỉm đắc ý: “Dám đấu với ta!”
Á………
Nhìn mấy ánh mắt trêu tức, hiểu ra ở xung quanh, Chiến Thập Thất bối rối.
Hắn chớp chớp đôi mắt đen láy, giang rộng tay ra, lao về phía Lãnh Hạ: “Mẫu thân, Thập Thất sợ a……”
Bịch!
Mỗ tiểu hài tử ngã chổng vó!
Chiến Thập Thất nhìn mẹ ruột thản nhiên tránh mình, lòng nhiệt tình như bị dội một gáo nước lạnh.
“Con trai!” Lãnh
Hạ nhìn nó rồi quay đầu lại bước đi, ném cho nó một câu: “Dùng đôi chân của con, đuổi theo!”
Mỗ nam ôm chầm lấy tức phụ, sóng vai đi ở phía trước, ngửa mặt lên trời cười sảng khoái……
Cứ như vậy, đi trong rừng được ba ngày, nguy hiểm có, vui vẻ có, ngay cả Thác Bạt Nhung vốn cực kỳ lo lắng cũng bị cả gia đình này làm vui lây, trong mắt có vài phần ý cười.
Cuối cùng, sáng sớm ngày thứ ba.
Mọi người ra khỏi cánh rừng, đến Nam Hàn.
Vừa bước vào thành trấn ở biên giới Nam Hàn, Lãnh Hạ liền nhíu mày, phong tình dị quốc rất nồng đậm, tuy rằng đúng như lời Thác Bạt Nhung, cơ bản thì giống các nước khác, nhưng trên đường chỗ nào cũng toàn các nữ tử ăn mặc mát mẻ, tụm năm tụm ba đi cùng nhau, nhất là rất nhiều nữ tử thấy Chiến Bắc Liệt liền ném mị nhãn qua đây.
“Công tử mới tới sao?” Một tiếng kiều mị truyền đến từ phía sau.
Mọi người quay đầu lại nhìn, một nữ tử ăn mặc hở hang, lả lơi bước đến, ánh mắt đảo qua mọi người một vòng rồi dừng lại ở Chiến Bắc Liệt, khiêu khích nói: “Tiểu nữ tử thích nhất là anh hùng uy vũ, nguyện cùng công tử vui vẻ một đêm!”
Lãnh Hạ huýt sáo một tiếng, khoanh tay xem náo nhiệt.
Bỗng nhiên Đại Tần Chiến thần hung tợn ôm chầm lấy nàng, còn không quên lườm nàng một cái, dùng hành động để biểu hiện.
Lão tử có tức phụ!
Nữ tử Nam Hàn nhún nhún vai, quan sát Lãnh Hạ một lượt rồi bóp cổ tay thở dài: “Nương tử của công tử quả là một mỹ nhân……”
Nói xong lại lả lướt rời đi.
Ba người Cuồng Phong vẻ mặt khiếp sợ, cừ thật, bách tính Đại Tần coi như là tương đối cởi mở, nhưng nữ tử dám mặc ít như thế đi lại trên đường thì tuyệt đối không có, chứ đừng nói là dám mời nam nhân vui vẻ một đêm giữa ban ngày ban mặt!
Bên này đang khiếp sợ thì chợt nghe Thác Bạt Nhung giải thích: “Nam Hàn là như thế, nam nữ chỉ cần vừa mắt là có thể hưởng lạc thoả thích, không ai khiển trách, hợp thì ở, không hợp thì đi, bách tính nơi này sống rất phóng khoáng…..”
Hắn nói được một nửa thì đột ngột ngừng lại, ánh mắt nhìn theo nữ tử vừa mới rời đi.
Chỉ thấy nàng đi qua chỗ một đám người đang tụ tập, nhổ nước bọt một cái rồi căm giận rời đi.
Mọi người đến gần mới nhìn thấy chỗ này đang dán hoàng bảng truy nã Hoa Thiên, dân chúng xung quanh đều phỉ nhổ và mắng chửi.
“Nam Hàn chúng ta lại có một Quốc cữu như thế đấy!”
“Phi! Quốc cữu cái gì, rõ ràng là quân bán nước!”
“Đừng để ta gặp được tên súc sinh bán nước này, bằng không nhất định sẽ đánh chết hắn!”
Những tiếng mắng chửi này như đâm vào tim Thác Bạt Nhung, hắn siết chặt hai tay, trong mắt vằn tơ máu.
Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn, Lãnh Hạ khẽ lắc đầu rồi kéo hắn đi.