Rẽ trái rẽ phải theo Thác Bạt Nhung một hồi, cuối cùng cũng tìm được cứ điểm ám vệ ở Nam Hàn.
Đây là một gian tiểu quan quán, nhìn qua thì không khác gì thanh lâu, chỉ là không có cô nương mà toàn mỹ nam tử, còn khách thì nam nữ đều có, nhưng không ai mà không đội mũ, không muốn ai nhận ra thân phận của mình.
Dù sao Nam Hàn có cởi mở thế nào thì tiểu quan quán cũng chẳng phải nơi quang minh chính đại gì.
Đại sảnh rất yên tĩnh, một nam tử thanh nhã đang đánh đàn, chỉ có mấy người khách đang thưởng trà.
Lãnh Hạ vén rèm xe lên, nhìn nam tử đang đánh đàn kia, chép miệng hỏi: “Chung Vũ?”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, thần bí nhướn mày, đang định nói thì…..
“Quý khách, mời lên lầu!”
Một nữ tử lao tới, giọng nói rất to và thô, trực tiếp kéo tay áo Chiến Bắc Liệt, chạy nhanh lên lầu!
Lãnh Hạ nghi hoặc chớp mắt mấy cái, tuy rằng giọng thô nhưng chắc chắn là nữ nhân…….
Ống tay áo hơi giật giật, tiểu quỷ kia túm lấy tay áo nàng, rất nghiêm túc: “Mẫu thân, hắn ở ngay trước mặt người, vượt tường!”
Lãnh Hạ nhìn trời, đùa giỡn: “Cho nên?”
Chiến Thập Thất nắm chặt tay, tiểu ưng mâu lóe sáng: “Chúng ta đi bắt kẻ thông dâm!”
Bế vật nhỏ gây ly gián này lên, hai mẹ con hiên ngang đi bắt kẻ thông dâm.
Đến tận lúc vào gian phòng trên lầu ba, Lãnh Hạ mới nhìn rõ diện mạo nữ tử kia, không quá hai lăm tuổi, mặc y phục nam nhân rất rộng, sôi nổi nhanh nhẹn, dung mạo chỉ trên hạng trung, cực kỳ anh khí!
Mà đôi mắt kia, đang nhìn nàng chằm chằm.
Phịch!
Chưa đợi nàng quan sát xong, nữ tử đã quỳ xuống, hô to: “Thuộc hạ Chung Vũ, tham kiến Vương phi!”
Lãnh Hạ chớp chớp mắt, nàng chưa từng nghĩ rằng trong ngũ đại thống lĩnh Ám vệ, lại có một nữ nhân!
Ánh mắt tán thưởng đảo qua Chung Vũ, gật đầu nói: “Chung Vũ, thật khiến người ta kinh ngạc!”
Nàng cười hảo sảng đứng dậy, liếc thấy Chiến Thập Thất đang nắm tay Lãnh Hạ, hai mắt lập tức tỏa sáng, lại quỳ xuống, vui vẻ nói: “Thuộc hạ Chung Vũ, tham kiến tiểu chủ tử!”
Tiểu quỷ cười tủm tỉm, chạy lên đỡ nàng dậy, giọng nói non nớt đáng yêu: “Vũ cô cô, gọi Thập Thất là được rồi.”
Những người hiểu biết tiểu ác ma này đều trợn trắng mắt.
Vừa rồi ai nói muốn bắt gian?
Chung Vũ đương nhiên là không biết, vô cùng mừng rỡ nắm tay nó, vui vẻ nói: “Quả là một tiểu mỹ nữ, sau này lớn lên nhất định sẽ mê hoặc nam nhân trong thiên hạ!
Á……..
Mỗ tiểu hài tử buông tay nàng ra, đi đến góc tường vẽ vòng tròn thôi.
Mọi người cười to, sau khi giải thích rõ, Chung Vũ sang sảng cười, làm nóc nhà cũng bị chấn động mấy phần.
Lãnh Hạ ngoáy ngoáy tai, nàng thấy hơi ù rồi.
Chung Vũ sửng sốt, hiểu ra, cũng không xấu hổ, trực tiếp hào sảng nói: “Vương phi thứ lỗi, từ nhỏ thuộc hạ đã giống nam nhân, giọng càng lớn mới càng dễ giao tiếp với mấy nam nhân kia!”
Cũng phải vậy mới có thể chung sống hòa thuận với những ám vệ khác.
Chiến Bắc Liệt vỗ vỗ vai Chung Vũ, cũng không coi nàng là nữ nhân: “Tức phụ lão tử rất dễ sống chung, lâu dần ngươi sẽ biết!”
Hắn thấy Chung Vũ vẫn còn mấy phần câu nệ nên mới nói vậy, dù sao bọn họ cũng lớn lên bên nhau, mà Lãnh Hạ cũng không phải là người quy củ gì, nhưng vừa nói xong, mọi người đã yên lặng nhìn trời, im lặng nhìn nam nhân coi ‘Tức phụ là lớn nhất’ này.
Nữ nhân bưu hãn không giống nữ nhân như thế mà bảo nàng dễ sống chung?
Chung Vũ hào sảng cười to, gật gật đầu nói: “Vương phi, những lời đồn về người thuộc hạ đã nghe không ít, cả những sự tích của người nữa, thuộc
hạ luôn chờ mong, không ngờ lại được gặp người muộn nhất.”
Chung Thương, Chung Mặc, Chung Trì, Chung Ngân, Chung Vũ, trong năm người, quả thật Chung Vũ là người gặp muộn nhất, Chung Mặc phụ trách Đông Sở đã gặp qua một lần ba năm trước, là một người vô cùng trầm ổn, ít nói. Đối với những thuộc hạ đồng sinh cộng tử, cùng nhau lớn lên với Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ cũng không ra vẻ Vương phi gì cả, nhất là nữ tử này, rất đáng quý.
Cười đùa xong, mọi người mới quay lại việc chính.
Chung Vũ ôm quyền nói: “Vương phi, tháng trước thuộc hạ đã nhận được thư Thiểm Điện truyền tới, cũng đã phái người tìm kiếm ở Nam Hàn nhưng không tra được bất cứ tin gì liên quan tới Hoa Quốc cữu.”
Lãnh Hạ ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Di thành thì sao?”
Chung Vũ phất tay một cái: “Di thành là nơi tìm kiếm đầu tiên, từ đó đến giờ đã tìm vô số lần, những chỗ Hoa Quốc cữu có thể trốn đều đã tìm qua, ngay cả thanh lâu sở quán chúng ta cũng đã tìm!”
Lãnh Hạ cau mày hỏi: “Bốn gã sai vặt của Hoa Thiên ngươi biết chứ?”
Chung Vũ suy nghĩ một chút rồi đưa cho mấy nam nhân một cái khăn rồi trả lời: “Vương phi, bốn người đó toàn bộ Nam Hàn đều biết, thuộc hạ tra được, hai người không rõ tung tích còn hai người khác thì đã chết.”
Thác Bạt Nhung cảm kích rồi vội vàng lau đi lớp phấn son.
Hắn giải thích: “Một người không rõ tung tích là người báo tin cho ta ở trên biển, mà ba người khác thì được thuộc hạ của Hoa Thiên phát hiện, lúc đến thì hai người đã chết, một người trọng thương được cứu……”
Nói đến đây, hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Gian tế chính là hắn?”
Hoa Thiên nghi ngờ, nhất định là người thân cận với hắn, mà có khả năng nhất thì chính là bốn gã sai vặt luôn theo hắn như hình với bóng, ba người đều đã chết, chỉ mình hắn còn sống……
Mà Hoa Thiên lại vì hắn ta mà không biết đang phải trốn ở đâu, không có cách nào để truyền tin.
Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Dù gian tế là ai, cứ để Hoa Thiên về rồi tự giải quyết.”
Chiến Bắc Liệt ngồi xuống, tháo hết trâm cài ra, rồi lau son phấn đi, bĩu môi: “Nếu như Hoa Thiên không muốn ra mặt, muốn ẩn núp trong Di thành thì nhất định là làm được!”
Hoa cô nương tuy rằng không ra sao, nhưng năng lực thì Chiến Bắc Liệt không hề hoài nghi.
“Ừm, vậy thì làm hắn ra mặt!” Lãnh Hạ vuốt cằm, gương mặt gian trá.
Bộ dáng này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tất cả đều nhìn sang.
Nhìn một đám hiếu kỳ nhìn mình, nàng ngoắc tay với Chung Vũ rồi nói thầm vài câu, càng nói, ánh mắt Chung Vũ càng sáng.
Một lát sau, sùng bái nhìn nàng, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
“Vương phi anh minh!”