Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Phu thê trâu bò


trước sau

Edit: Kiri

Sau khi hai con bồ câu đưa tin bay về hướng Đại Tần và Tây Vệ, việc còn lại chính là chờ.

Lãnh Hạ không ngờ, lượng lương thảo đầu tiên lại nhiều như vậy!

Nhìn đoàn xe lương thảo rồng rắn kéo đến, người bên cạnh nàng nhảy lên vui vẻ, cười ha ha: “Tốt! Tốt! Hồ ly thối kia làm việc không tệ, gom được từng này quân lương trong hơn nửa tháng!”

Lãnh Hạ nhìn trời.

Nếu như Đại Tần Hoàng đế biết, mình rất vất vả mới gom đủ lương thảo, mà vẫn bị cha vợ gọi là hồ ly thối, có khi hộc máu đột tử.

Nhưng, số lương thảo này gom được trước khi nàng truyền cách, có thể trưng thu được nhiều như vậy, phải nói là rất không tệ.

Đến lúc đội xe đến gần, nàng càng không ngờ, tám mươi phần trăm số gạo này, đều từ Phương thị ở Đạc Châu, cũng chính là Vũ Điệp.

Lúc Chiến Bắc Diễn tuyên cáo trưng thu, người đầu tiên hưởng ứng chính là nàng ấy!

Một nam nhân trung niên khom người chào nàng, lễ độ nói: “Vương phi, lão bản nhờ tiểu nhân truyền lời, chỉ mong có thể giải giúp đỡ Vương phi phần nào.”

Lãnh Hạ bước lên vài bước, nhìn vào một xe, quả nhiên là gạo tốt, nàng gật đầu: “Chuyển lại cho Phương lão bản, có lòng.”

Nam nhân bên cạnh ghen tuông bĩu môi, hắn vẫn chưa quên đâu, nữ nhân kia từng dám có tư tâm với tức phụ hắn.

Lãnh Hạ huých cho một cái, trừng mắt: Chuyện từ đời nào rồi mà vẫn còn nhớ.

Đại Tần Chiến thần đi ra góc phòng vẽ vòng tròn thôi.

“Lão phu còn tưởng là bản lĩnh của hồ ly thối kia, thì ra là công sức của con gái a!” Tiêu Trấn Kiền nghĩ xong liền hiểu ra, lập tức quy hết công lao của Hoàng đế vào Lãnh Hạ, càng nhìn càng thấy thuận mắt, quay sang nhìn con gái cười toe toét.

Vấn đề lương thảo tạm thời được giải quyết, cả doanh trại hoan hô như sấm.

Các chiến sĩ Đại Tần quả nhiên dũng mãnh, cả đám xoa xoa tay, miệng hô muốn đánh nhau một trận với Nam Hàn.

Màn đêm buông xuống, lều lớn quân doanh.

Tiêu Trấn Kiền, Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ, và các phó tướng tụ họp thảo luận phương án tác chiến.

Tiêu Trấn Kiền trải bản đồ Nam Hàn ra, vừa chỉ vào mảng màu xanh lớn ở phía đông, vừa giải thích: “Trong hai tháng này, Đông Sở đã hạ bốn thành, mà Vinh Quận vương Nam Hàn đột tử, Hoàng Trưởng tử xuất hiện, Tiểu Hoàng đế biến mất, bị bất ngờ để cho Đông Sở liên tục hạ bốn thành, Vương gia và Vương phi làm một phen khiến Ngự lâm quân bị giệt, hơn sáu vạn đại quân hi sinh thảm thiết…. Triều đình vô cùng hỗn loạn, chúng quan viên ngày nào cũng kêu gào lật đổ Hoa Mị, thậm chí còn bắt đầu có xu hướng không lên triều buổi sớm, nội loạn ngoại loạn, Nam Hàn không hề có chút uy hiếp nào!”

Một phó tướng chen lời: “Nhưng chúng ta đã đánh mất tiên cơ, nếu giờ bắt đầu đánh thì sợ rằng chưa đánh đến trung tâm Nam Hàn, Đông Sở cũng đã hạ Hoàng thành trước!”

“Đúng vậy….” Tiêu Trấn Kiền gật đầu, cũng mặt ủ mày chau.

Đây chính là nỗi lo của mọi người, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ không chọn đi đường vòng mà chọn đối mặt với mười vạn đại quân là vì muốn sớm đến quân doanh chủ trì đại chiến, không ngờ Đại Tần vì quân nhu mà lỡ mất thời cơ.

Một phó tướng khác nói: “Còn có binh khí áo giáp nữa, hai tháng sau đã vào đông rồi, áo bông cũng là vấn đề.”

Những thứ này tạm thời có thể không để ý nhưng nếu bắt đầu đại chiến, đại quân vào sâu Nam Hàn thì tiếp tế là điều vô cùng quan trọng.

“Bản vương có một ý tưởng….” Chiến Bắc Liệt vẫn im lặng bỗng nhiên mở lời.

Hắn tựa người vào ghế, nhìn tấm bản đồ, trong ưng mâu lộ rõ vẻ cuồng vọng, bá đạo, kiệt ngạo bất tuân, hắn nâng mí mắt lên, nặng nề nói: “Nếu tập trung mọi trang bị tốt nhất và lương thảo cho năm vạn người thì sao?”

Tiêu Trấn Kiền nhíu nhíu mày, tuy không hiểu nhưng cũng đáp thật: “Nếu muốn có năm vạn thì không khó, còn lương thảo, trong quân doanh có hai mươi vạn đại quân, cứ hai ngày thì hết hơn vạn thạch, đội lương thảo đầu tiên này cũng đủ nửa tháng, nếu là năm vạn người…”

(Thạch: đơn vị dung tích khoảng 100l)

Chiến Bắc Liệt chậm rãi phun ra: “Hai tháng!”

Mọi người vẫn không rõ, dù là hai tháng, cũng không thể dẫn năm vạn nhân lao rới Nam Hàn, chính diện giao phong với đại quân người ta a?

Đấy không phải là đi tìm chết sao!

Chỉ có Lãnh Hạ, nhìn theo tầm mắt của Chiến Bắc Liệt dừng lại trên bản đồ, Tùng lâm hẻo lánh rộng vô cùng, cũng là đường mà họ vừa thoát ra.

Nàng cả kinh nói: “Ngươi muốn bất ngờ tập kích Hoàng thành Nam Hàn?”

Chiến Bắc Liệt cười to nhìn tức phụ, trong lòng rất tự hào, mẫu sư tử này, luôn là người hiểu ý hắn đầu tiên!

Các phó tướng vẫn không hiểu gì, Tiêu Trấn Kiền thì đã hiểu vài phần, vừa bị ý nghĩ lớn mật này làm khiếp sợ, vừa máy móc giải thích: “Ý của Vương gia là, đi con đường mà người đã đi lúc trước, Tùng lâm hẻo lánh không có người ở, dẫn năm vạn đại quân trèo đèo lội suối, hai tháng sau, đánh thẳng vào kinh đô Nam Hàn!”

Các phó tướng đều há hốc mồm, cố gắng tiêu hóa ý nghĩ đáng sợ này.

Cả đám cùng kinh hãi: “Vương gia, không được!”

Chỉ
dùng năm vạn người tấn công kinh độ địch?

Trong rừng sâu độc trùng mãnh thú nhiều vô cùng, lúc trước chỉ có bốn trăm người, nhưng nếu là năm vạn người, chỉ cần tiếng bước chân cũng đã làm chúng giật mình tỉnh giấc hết, chưa nói đến chuyện có bị thương trước khi đến trung tâm Nam Hàn không, mà đến đó thì cũng không có chỗ dung thân, lương thảo thì chỉ được tầm hai tháng, đến lúc đó chuyện đầu tiên phải làm là hạ một thành trì……

Mà quốc đô Di thành của Nam Hàn, cùng với đông đảo thành trì gần đó, binh lực cộng lại chắc chắn hơn ba mươi vạn, nếu Nam Hàn khẩn cấp trưng binh, già trẻ đều ra chiến trường thì binh lực có thể lên đến năm mươi vạn!

Binh pháp Tôn Tử có nói, hơn địch mười lần mới có thể bao vây tấn công, mà bọn họ………

Năm vạn người đã muốn công thành?

Kết quả chỉ có hai chữ: Tìm chết!

Điều ấy, bọn họ có thể nghĩ thì đương nhiên Chiến Bắc Liệt cũng có thể nghĩ đến, hắn nhướn mày nói: “Cho nên, Bản vương lãnh đạo năm vạn người này, phải là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mà trừ họ, đại quân còn lại………”

Lãnh Hạ nhìn về phía Tiêu Trấn Kiền, nói tiếp: “Đại quân còn lại vẫn khai chiến chính diện với Nam Hàn, các ngươi không có trang bị tốt, cũng không đủ lương thảo, nhưng không chỉ đánh mà còn phải đánh lớn, oanh oanh liệt liệt, mười phần phấn khích, khiến Nam Hàn cho rằng Đại Tần chúng ta, thế như chẻ tre!

Bộp!

Tiêu Trấn Kiền vỗ án, bừng tỉnh đại ngộ: “Ý Vương gia là, để đại quân phô trương thanh thế, thu hút sự chú ý của Nam Hàn, cho rằng chúng ta mới là chủ lực, mà vùng trung tâm thì an toàn không cần lo, vậy thì sẽ không ngừng điều binh đến đây tiếp viện, mà đến hai tháng sau, lúc binh lực ở trung tâm thiếu hụt, cũng chính là lúc Vương gia cắm thẳng vào kinh đô Nam Hàn!”

Ông càng nói càng kích động, càng nói càng hưng phấn, vuốt đầu đi tới đi lui trong lều.

Kế hoạch này, từ lương thảo quân nhu, đến đường hành quân, đến công thành, đến thắng lợi, quả thật là một suy nghĩ kỳ dị, nhưng không thể không nói, tuyệt đối là kỳ chiêu!

Nam Hàn lớn như thế, nếu hạ từng thành một thì chỉ có một kết quả là trơ mắt nhìn Đông Sở đoạt lấy Hoàng thành Nam Hàn, Đông Phương Nhuận ăn thịt, bọn họ uống canh loãng thừa, mà nếu như kế hoạch này, nếu thành công thì nhất định sẽ trước Đông Phương Nhuận, đoạt Nam Hàn!

Bọn họ đang so tốc độ với Đông Phương Nhuận, hai tháng kia là không thể bù đắp nổi.

Mà tiên cơ đã mất, chỉ có bất ngờ mới thắng được!

Trầm mặc, trong lều trầm mặc như chết, mọi người cau mày suy tư, đây là một kế hoạch tập kích bất ngờ, nếu là người khác thì, không ai can đảm dám nghĩ ra kế sách như vậy, nhưng nếu là Chiến Bắc Liệt —— Đại Tần Chiến thần, vậy thì…….

Được!

Làm!

Các phó tướng siết chặt tay, kích động quát to: “Vương gia yên tâm!”

“Không có lương thảo, không có quân nhu, nhằm nhò gì?”

“Đúng, nhất định sẽ đánh cho Nam Hàn choáng váng, con mẹ nó không tìm thấy bắc!”

“Đánh cho lão tử, chúng ta nhất định đánh chúng núi sông rung chuyển!”

“Ha ha ha ha…..” Mọi người cười ha ha, nhất định phải thu hút toàn bộ sự chú ý của Nam Hàn, dù c hết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, để đám tiểu nhi những Nam Hàn kia sợ vỡ mật, giúp Vương gia yên tâm, đánh thẳng vào kinh đô Nam Hàn!

Bỗng nhiên, trong những tiếng cười to, một giọng nữ lành lạnh vang lên: “Cũng chưa chắc là không có lương thảo……”

Mọi người nhìn về phía Lãnh Hạ, đã sớm nghe nói Tây Vệ Nữ hoàng cơ trí hơn người, vừa rồi lại tháy sự ăn ý giữa nàng và Vương gia, giờ nghe nàng nói vậy liền chờ mong nhìn.

Lãnh Hạ chậm rãi cười, nàng đứng lên, chỉ một điểm ở trên bản đồ.

Cánh môi khẽ mở, chậm rãi phun ra: “Không có, phải đi cướp!”

Chiến Bắc Liệt nhìn vào chỗ nàng chỉ, ưng mâu lóe sáng, ngửa mặt lên trời cười to một trận, ôm chầm lấy nàng: “Tức phụ tốt!”

Trên tấm bản đồ trong lều, có một dấu tay nhạt ở……

Khánh thành!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện