Sáng sớm hôm sau.
Mọi người nghỉ ngơi xong liền chuẩn bị khởi hành.
Các hán tử trong đại điện đã sớm được Cơ Tam Nương thông báo, không những không ra tay còn nhẹ nhõm nhìn các nàng đi như tống ôn thần đi vậy.
Lãnh Hạ nghi hoặc đảo qua mọi người, nhún vai, không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng mà nghi hoặc này, một canh giờ sau càng thêm mãnh liệt, nàng nhìn mấy hán tử lén lút theo sau, khó hiểu nhíu nhíu mày, những người này rõ ràng đã không còn hung hãn và ngoan lệ, trong ánh mắt nhìn về phía các nàng, à không, là nhìn về phía Chiến Thập Thất, lộ vẻ mong mỏi và tủi thân.
Lãnh Hạ quay đầu lại cười với con trai, hơi lạnh giọng hỏi: “Thập Thất?”
Mỗ tiểu hài tử ngước đầu, vẻ mặt vô tội: “Thập Thất không làm chuyện xấu!”
Lãnh Hạ nhìn trời, đứa nhóc này, giống y cha nó, luôn giấu đầu hở đuôi.
Rốt cuộc, mỗ tiểu hài tử thở dài một tiếng rồi nhảy tại chỗ.
Nhảy a nhảy…..
Leng keng!
Nhảy a nhảy!
Lạch cạch!
Lãnh Hạ chớp chớp mắt, nhìn con trai nho nhỏ nhảy lên, rồi vô số cái gì đó rơi ra ngoài….
Cừ thật, đều là bạc!
Bạc đĩnh, bạc vụn, thậm chí là tiền xu, cái gì cần có đều có!
Chiến Thập Thất nhảy một lúc rồi sờ sờ khắp người, cười tủm tỉm nhận tội: “Mẫu thân, hết rồi.”
Lãnh Hạ giật giật khóe miệng, quay đầu lại nhìn mấy hán tử, đồng tình với bọn họ, những người này dùng mạng để đổi tiền vào cửa lại bị con mình…..
À……
Lãnh Hạ hỏi: “Con trai, lấy kiểu gì?”
Chiến Thập Thất chống nạnh, tiểu ưng mâu híp đắc ý nói: “Mẫu thân là Đổ thần, sao Thập Thất có thể khiến mẹ mất mặt! Tùy tiện chơi vài ván, chuyện nhỏ!”
Mọi người nhìn khuôn mặt cứng ngắc của nữ nhân nào đó, nghẹn cười sắp hỏng rồi.
Tiểu quỷ này, còn bưu hãn hơn cả mẹ ruột nó!
Mỗ tiểu hài tử ghét bỏ vung tay lên: “Ta thắng có chút tiền mà đuổi theo cả đường, lấy đi lấy đi!”
Các hán tử vui sướng lao đến khóc rống lên.
“Đa tạ lão đại, đa tạ Lão đại!”
Chiến Thập Thất lười biếng ‘Ừm’ một tiếng, còn muốn đắc ý tiếp thì bị mỗ nữ xách đi.
Trên đường đi họ thấy một thi thể, mà người này cũng là một trong số những hán tử hôm qua, chắc là giống lời Cơ Tam Nương, đụng phải người không vừa, bạc không lấy được còn mất mạng.
Mọi người ở đây, đều không phải người mềm yếu, cũng đã quen sống chết, chỉ là mạng của một kẻ cướp cũng không khiến họ xúc động.
Nhưng thi thể này, thể hiện một ý nghĩa khác.
Công Tôn Liễu thở dài một tiếng: “Phù thành này, phóng đại mặt trái của con người đến cực hạn!”
Phù thành bây giờ, tuyệt đối khiến nhân tính của con người mài mòn đến không còn.
Có bạc là Lão đại, có sức mạnh là Lão đại, giết người phóng hỏa vào nhà cướp của cũng không có ai để ý, ác độc cũng không ai phỉ nhổ, người mềm yếu thì mất mạng, cũng chỉ có thể trách mình không có năng lực, chẳng trách được ai.
Đến tận lúc này, nghi nhìn thấy thi thể này, họ mới cảm nhận được, nơi này hỗn loạn, lãnh khốc, tàn nhẫn, xấu xa……
Lãnh Hạ quay đầu lại nhìn lão ngoan đồng từ lúc sắp đến Phù thành thì có chút trầm mặc, thản nhiên nói: “Tiền bối,
đó cũng không phải là Phù thành!”
Lão ngoan đồng chậm rãi ngẩng đầu, suy nghĩ lời nàng một lúc rồi cười cười, trở lại bình thường.
Đúng vậy, đó là Phù thành nhưng cũng không phải là Phù thành.
Đây chỉ là một tòa thành mang tên Phù thành thôi, trong ấy đã không còn người nữa, linh hồn của một thành trấn là bách tính, mà ngôi thành này đã không còn bách tích lúc trước, đã không còn phù dung bảo tàng, đã không còn thương nhân tính toán chi li, đã không còn trẻ con ba tuổi biết gảy bàn tính…….
Nơi không ai quản lý này chỉ trùng hợp ở chỗ Phù thành ngày xưa thôi!
Lãnh Hạ nhìn ông đã bình thường lại: “Ta đã đồng ý với tiền bối thì nhất định sẽ tuân thủ, sẽ cho ông một Phù thành chân chính, lấy thương làm danh, lấy tài làm tiếng!”
Lão ngoan đồng cười híp mắt nhìn nàng, cười to hoan hô: “Nha đầu tốt! Nha đầu tốt!”
Bỗng nhiên, ông rụt cổ lại, trốn sau Diệp Nhất Hoàng đang cười tủm tỉm, nhỏ giọng bĩu môi: “Đầu gỗ.”
Mộ Nhị chậm rãi chuyển động con ngươi, thu hồi lại vẻ ghét bỏ, tiếp tục ngơ ngác bước đi.
Chiến Thập Thất hiếu kỳ chạy đến bên cạnh lão ngoan đồng, hỏi nhỏ: “Sư phụ, sao người lại sợ nhị sư huynh?”
Lão ngoan đồng gãi đầu một cái, lập tức đứng thẳng lên, trừng mắt: “Ai sợ? Sợ gì? Vi sư chỉ……”
Ông nuốt nước miếng một cái, vừa liếc Lăng tử vừa lén lút nói thầm với mỗ tiểu hài nhi: “Vi sư chỉ khinh bỉ hắn, đúng, khinh bỉ! Rất nhàm chán, không thú vị, rất khô khan, đúng là không phải đồ đệ của vi sư!”
Mỗ tiểu hài tử trợn trắng mắt, muốn lừa ai thế?
Mỗ lão đầu giật giật râu, khóc không ra nước mắt, lẽ nào đường đường là Vân Sơn điên Đạo nhân, mà cả đời này lại bị hai đồ đệ chỉnh đến chết?
Mọi người cười ha ha.
Cứ như vậy, đi gần một ngày sau thì tòa thành trì thần bí đã gần ngay trước mắt.
Tuy rằng tiếng động ồn ào bên trong khóc với vẻ hoang vắng Lãnh Hạ đã tưởng tượng nhưng cũng giống một phần, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, tường thành nguy nga rộng lớn cũng nhuốm không ít máu, những đóa hoa phù dung nở rộ khắc trên cửa thành cũng đỏ tươi không ít.
Mà trên tấm biển ngoài cửa có khắc:
Phù thành.