Một câu lệnh, một câu đáp, không hoài nghi không ý kiến, thái độ của người nào cũng cung kính, hoàn toàn có thể thấy được trong quân đội, Chiến Bắc Liệt quân lệnh như núi!
Lãnh Hạ chống cằm, khóe môi có ý cười nhàn nhạt, nhìn nam nhân thân là thống lĩnh đại quân kia, mày kiếm hơi nhíu, hai cánh môi cũng mím thành một đường thẳng, lời nói mạnh mẽ đanh thép, quanh hắn hiện lên ánh sáng bá đạo nghiêm nghị!
Hắn là một vương giả, vương giả trời sinh!
Lãnh Hạ suýt thì huýt sáo một tiếng, à, ai đã nói nhỉ, lúc nghiêm túc là lúc nam nhân có sức quyến rũ nhất!
Cảm nhận được ánh mắt như đèn pha đang chiếu vào mình, lòng mỗ nam chợt trở nên không yên, tim đập thình thịnh, đang há miệng định nói gì nhưng lại quên mất…..
Ngẩng đầu trừng nàng, trong ánh mắt dữ tợn lại có sự sủng ái nhè nhẹ, còn nét mặt thì không thể hiện chút nào.
Hắn khoát khoát tay: “Đi xuống đi.”
Phó tướng lớn tiếng đáp rõ.
Nhưng lại không ai di chuyển, họ họ đứng im tại chỗ nhìn Lãnh Hạ, cân nhắc hỏi: “Vương gia, vị này chính là…….”
Ánh mắt Chiến Bắc Liệt rời khỏi quyển sách, hắn chậm rãi đứng lên, đứng chắp tay, bộ y phục màu đen càng tôn thêm vóc dáng cao to của hắn, vững chãi như cây tùng, nếu là bình thường, quân lệnh của hắn ai dám cãi, hắn đã ra lệnh lại còn bày ra bộ dạng này….
Hắn cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Mưu sĩ.”
Đám phó tướng vẫn bất động, cố chấp đứng đó, nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, không che giấu địch ý chút nào.
Rất rõ ràng, bọn họ đã đoán được thân phận của Lãnh Hạ.
Dù sao lúc ở quân doanh Bắc cương, Lãnh Hạ đã từng nữ phẫn nam trang xuất hiện dưới thân phận mưu sĩ, không ai ngăn cấm các quân doanh loan tin, lại thêm phu thê Liệt Vương kiêm điệp tình thâm, thiên hạ ai chẳng biết, một nam tử nhỏ bé thanh tú như thế, trừ kẻ đang bị gọi là yêu nghiệt kia thì chẳng còn ai.
Nàng nhún nhún vai, cũng không mong là có thể giấu được.
Chiến Bắc Liệt tức giận, giọng nói lạnh như băng: “Bản vương không hề biết, quân đội Đại Tần đã trở nên mất kỷ cương như thế này!”
“Vương gia, nhưng nàng là…..”
Trên mặt các phó tướng cũng có vài phần xấu hổ, quân lệnh như núi là điều họ luôn thi hành, nhưng giờ thì khác.
Nghĩ một chút rồi mới to gan chỉ vào Lãnh Hạ, nghi ngờ nói: “Vương gia, giờ khắp thiên hạ đều biết, nàng là yêu nghiệt họa thủy, ăn thịt, hút máu người, sao có thể ở trong doanh trại của chúng ta!”
Lãnh Hạ chậm rãi ngồi xuống, cũng không phản bác.
Những lời nghi vấn thóa mạ như thế nàng còn nghe ít sao?
Nghe nhiều thế tai nàng sắp chai hết rồi!
Nhưng còn một nguyên nhân khác, cũng là quan trọng nhất, đây là chiến trường của Chiến Bắc Liệt, vương quốc của Chiến Bắc Liệt, thiên hạ của Chiến Bắc Liệt, không cần nàng nói nhiều. Ở trong quân doanh, nam nhân này là trời, hắn có thể giải quyết tất cả, còn nàng, chỉ cần tin tưởng là được rồi, tin tưởng hắn như sáu năm trước…..
Giọng nói của hắn thâm trầm, không phân được vui giận: “Nói chắc chắn như thế, thấy rồi sao?”
Phó tướng nghẹn lời, không dám phản bác Chiến Bắc Liệt, chỉ vào Lãnh Hạ chỉ trích:
“Dù ta không thấy nhưng thiên hạ loan truyền kịch liệt như thế, ngài dám nói là không có nửa điều thật sao?”
“Nhiều súc vật chết như thế phải giải thích thế nào, ngài đừng nói là trùng hợp! Nếu không vì yêu nghiệt này, sao trên trời lại nghiêm phạt bách tính!”
“Hơn nữa, dù không phải thật thì danh tiếng của nữ nhân này đã bị hủy, không thể để nàng tiếp tục ở đây được!”
Những lời công kích Lãnh Hạ vang lên không ngừng.
Cuối cùng, một phó tướng siết quyền, vén rèm lên, chỉ vào binh lính dáo dác bên ngoài, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt: “Vương gia xem đi, quân tâm dao động, sĩ khí hạ thấp, chỉ cần nàng còn ở quân doanh thì nơi đây sẽ không có lấy một ngày bình yên.”
“Ngu xuẩn!”
Chiến Bắc Liệt ngẩng đầu, quát lớn một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua mấy phó tướng, lạnh lùng nở nụ cười: “Một chiêu này của Đông Phương Nhuận lừa gạt bách tính toàn thiên hạ, không ngờ ngay cả các tướng sĩ Đại Tần ta cũng bị lừa?”
Ánh mắt mấy phó tướng, chợt lóe lên.
Bọn họ cũng từng hoài nghi vì từ trước đến giờ danh tiếng của Tây Vệ Nữ hoàng vô cùng tốt, hơn nữa bọn họ càng tin tưởng Chiến Bắc Liệt, ánh mắt của Đại Tần Chiến thần sẽ không sai, nhưng dù nữ nhân này có phải yêu nghiệt hay không, thì giờ chuyện đã thành như vậy, binh sĩ chắc chắn sẽ có lòng chống đối.
Đối với toàn bộ hải quân mà nói, sự tồn tại của nàng, chính là một quả bom hẹn giờ.
Chiến Bắc Liệt thong thả bước trong lều, ngữ điệu từ tốn, giọng nói trầm thấp, từng chữ từng chữ bay vào tai các phó tướng.
“Thứ nhất, khiến thê tử Bản vương, bị vạn dân phỉ nhổ.”
“Thứ hai, khơi mào bạo động, khiến Đại Tần đại loạn.”
“Thứ ba, khiến quân tâm dao động, sĩ khí giảm sút.”
“Thứ tư, Đông Sở có nguyên nhân xuất binh, mục đính chính nghĩa.”
Nói xong, ưng mâu bình tĩnh nhìn bọn họ, nhìn vẻ bừng tỉnh đại ngộ trong mắt phó tướng và Lãnh Hạ có vài phần nửa tin nửa ngờ, hắn lạnh lùng hét lớn: “Một mũi tên trúng bốn con chim, đủ chưa?”
Trầm mặc, trầm mặc như chết……..
Một lúc sau: “Đủ!”
Phịch một tiếng, phó tướng đồng loạt quỳ xuống đất, cúi đầu lớn tiếng nói: “Thuộc hạ vi phạm kỷ luật, tự mình lĩnh phạt.”
Phó tướng cũng không phải kẻ ngốc, nghe Chiến Bắc Liệt phân tích liền hiểu ngay, nếu mục đích của Đông Sở là bôi đen
Liệt Vương phi, khiến Liệt Vương phi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sau đó sẽ lợi dụng mà xuất binh thì bọn họ kiên quyết không thể để cho Đông Phương Nhuận đạt được mục đích.
Địch ý của bọn họ với Lãnh Hạ, đương nhiên sẽ không vì mấy câu nói đó mà biến mất hoàn toàn, nhưng trong lòng đã có chút hoài nghi, ít nhất, lòng cũng được ổn định lại.
Chiến Bắc Liệt gật đầu, thấy bọn họ thấy xoay người rời đi mới nói: “Chờ một chút.”
Phó tướng dừng lại.
Chiến Bắc Liệt xoay người, suy nghĩ một lát rồi dặn: “Chuyện này, các ngươi ra ngoài nói cụ thể cho binh lính, nên nói thế nào thì nói thế ấy, nếu còn có kẻ khác dị nghị, thì nói một tháng sau chân tướng sẽ rõ ràng, chuyện này có Bản vương đảm bảo, còn nếu có kẻ muốn gây chuyện..”
Ưng mâu phủ sương, phun ra: “Trị tội nhiễu loạn quân tâm, xử bằng quân pháp!”
“Rõ!”
Sau khi phó tướng rời đi, trong lều chỉ còn lại hai người.
Lãnh Hạ đang thưởng thức mấy chuỗi vỏ sò ở cửa sổ, đột nhiên tò mò hỏi: “Nếu ta thật sự là yêu nghiệt thì sao?”
Thật ra trong lòng nàng đã sớm đoán được câu trả lời của Chiến Bắc Liệt, chỉ là muốn nghe một chút thôi, hắn biết mình là người từ nơi khác đến rồi mà, với những người ở đây, nói là yêu nghiệt cũng không quá đáng.
Chiến Bắc Liệt nhìn tức phụ đang chờ mong nhìn mình, thở dài một tiếng, quả thật là một yêu nghiệt, liếc nhìn một cái cũng đã quên mất phải nói gì với phó tướng, lực ảnh hưởng này…
Lãnh Hạ nghiêng đầu, chờ mỗ nam nói: “Dù nàng là yêu nghiệt, ta cũng mãi mãi không rời.”
Ai biết, mỗ nam cười híp mắt trả lời: “À, sẽ tìm đạo sĩ, bắt nghiệt súc nàng.”
Đáp án này, cách xa đáp án trong lòng.
Lãnh Hạ liếc một cái, thầm nghĩ còn chưa tới bảy năm, nam nhân này đã không còn thích dỗ ngon dỗ ngọt mình nữa rồi, trực tiếp mặc kệ hắn xem sách, bò lên giường đi ngủ thôi.
Không nghe được đáp án nàng muốn nhưng cũng chẳng sao, trong lòng đã sớm có đáp án rồi, hai người ở bên nhau, không phải dựa vào lời ngon ngọt để gắn bó cảm tình, chỉ là thuận miệng hỏi một chút nên cũng không để trong lòng.
Đương nhiên nàng cũng không biết, một tháng sau, sau khi chuyện yêu nghiệt được giải quyết hoàn toàn, cũng từng có người hỏi Chiến Bắc Liệt y như thế.
“Vương gia, chuyện này là âm mưu của Đông Sở, vậy nếu là thật thì sao?”
“Thật?”
“Nếu….. nếu……. Vương phi thật sự là yêu nghiệt?”
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Vương gia sẽ chọn Vương phi hay chọn Đại Tần và bách tính thiên hạ, nếu như Vương phi thật sự là yêu nghiệt, thật sự khiến thiên hạ chiến loạn không ngừng, tranh đấu không thôi, Vương gia sẽ chọn thế nào?”
Người kia hỏi xong những lời này, Chiến Bắc Liệt không trả lời ngay, hắn đứng chắp tay bên bờ biển nhìn sóng biển xô vào bờ, hắn nhìn sóng lại như không nhìn phải sóng, đứng đó tròn một ngày, gió biển thổi qua, thủy triều lên rồi xuống, xuống rồi lại lên…..
Rốt cuộc, khi y bào đã thấm ướt hết cả, hắn xoay người lại, phía sau là ráng chiều đỏ ối, đứng quay lưng với mặt trời nên không thể nhìn thấy khuôn mặt, chỉ thấy toàn thân hắn được bao phủ bởi ánh sáng đỏ rực của chiều tà.
Hắn nói: “Nếu nàng là yêu, Bản vương nguyện ý thành ma!”
Từng chữ từng chữ, kiên định vang lên!
Người kia kinh hãi, cứ ngỡ rằng Vương gia suy nghĩ tròn một ngày là vì quá mức phân vân, rất có khả năng sẽ chọn thiên hạ bách tính mà từ bỏ Vương phi, nào ngờ lại nhận được một đáp án như thế, hoàn toàn lật đổ hình tượng yêu dân như con của Đại Tần Chiến thần.
Khi người kia nói ra những lời này, Chiến Bắc Liệt lại cười.
Khóe mắt lộ ra ôn nhu nhè nhẹ, ưng mâu chậm rãi cong lên, hắn thong thả nhưng cũng đầy kiên định: “Đại Tần Chiến thần có thể có rất nhiều, đời đời tiếp nối, họ đều yêu dân như con, vì bách tính dù nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ, nhưng nàng……”
“Chỉ có ta, Chiến Bắc Liệt!”