Liên Công chúa còn muốn hộc máu hơn, nếu không phải vì muốn giữ phong độ Công chúa, có lẽ đã xông lên xé nát Lãnh Hạ ra rồi.
Nhưng khi bọn họ còn đang điên cuồng thóa mạ thì Lãnh Hạ đã hét lớn một tiếng: “Bắn cung!”
Giật mình một cái, ba mươi vạn người đều phản ứng lại, lau mồ hôi đi rồi lại giương cung.
Hồng hộc……
Lần thứ hai, tướng sĩ Đông Sở lại trợn tròn mắt.
Nữ nhân này quá âm hiểm!
Còn chưa kịp chửi ầm lên, cả khiên cũng chưa kịp giơ, đợt mưa tên thứ hai đã xé gió lao đến……
Đông Phương Nhuận giơ tay lên xốc lấy Liên Công chúa, không chút khách khí vứt vào khoang thuyền.
Cũng trong lúc đó.
Máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu rên liên miên!
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên trên mặt sông lạnh như băng, máu tươi nở rộ khắp nơi, các chiến thuyền đều bị nhuộm màu đỏ tươi, Đông Phương Nhuận quát lớn một tiếng: “Quay về!”
Những bọt nước hồng rực văng đầy mặt sông, chiến thuyền Đông Sở nhanh chóng rút lui.
Đại Tần ở phía sau vẫn đuổi theo không bỏ, tên vẫn bắn như mưa, có mũi bắn vào khiên, có mũi bắn vào người, cũng có mũi cắm thẳng vào thuyền.
Chiến Bắc Liệt phất tay hét lớn: “Xe bắn đá!”
“Rõ!”
Những hòn đá to lớn bay vút qua không trung, nện mạnh vào chiến thuyền.
Phía xa có người kinh hãi kêu lên: “Thủng rồi!”
Chiến thuyền Đông Sở bị bắn thành con nhím, khắp thuyền ngập tên khiến tốc độ càng ngày càng chậm, nhìn như sắp đổ……
“Truy kích!”
“Rõ!”
Đội thuyền lao nhanh như gió, quét ngang sông Sở Yến, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần……..
Mắt thấy đã sắp đuổi kịp.
Bỗng nhiên, Chiến Bắc Liệt chợt thấy trên chiến thuyền Đông Sở cực kỳ rách nát, Đông Phương Nhuận quay đầu lại mỉm cười, trong mắt hắn lạnh lẽo vô cùng.
Đúng lúc này, dưới Lạc Phong quan, ánh lửa sáng rội vô thanh vô tức xuất hiện, chiếu sáng cả một khoảng trời.
Đó là chiến thuyền Đông Sở!
Cũng chừng mấy trăm chiến thuyền, trên đó có vô số người, tiếng reo hò gào thét ầm ĩ, đang lướt nhanh về phía họ.
Chiến Bắc Liệt quyết định thật nhanh: “Lui lại!”
“Rõ!”
Ra lệnh một tiếng, tất cả chiến thuyền đều đổi hướng.
Cứng đối cứng với hải quân Đông Sở cũng không phải là một ý kiến hay.
Binh sĩ điên cuồng kéo buồm, chuyển bánh lái, chỉ hận sao dưới thuyền này không mọc thêm ra hai cái bánh xe.
Chiến Bắc Liệt đã sớm ngờ tới việc Đông Phương Nhuận sẽ có mai phục, trận đại chiến này là khó tránh, dù không phải bây giờ thì cũng sẽ là khi hắn về nước.
Lúc này, có Đông Kỳ Độ bên kia kiềm chế một phần hải quân Đông Sở, Đông Phương Nhuận không thể điều chuyển số lượng lớn hải quân tới đây, người của hắn có hơn hơn hai mươi, số lượng không bằng Đại Tần, hơn nữa thuyết thần nữ trước đó của Lãnh Hạ cũng đã khiến sĩ khí Đông Sở sụt giảm mạnh.
Nếu để hắn về nước, cho hắn thời gian, chưa chắc đã không phá được thuyết thần nữ kia, đến lúc đó lưu hoàng được mang về, bom được chế tạo với số lượng lớn, hậu quả sẽ không lường.
Cho nên nếu cứng rắn phải đánh thì lúc này, chính là thời cơ thích hợp nhất để Đại Tần phát binh!
Dù vậy, chính diện giao phong trên biển với Đông Sở cũng không thể nắm chắc phần thắng.
Vô số mũi tên bắn tới, bên người dần dần có vô số đồng đội trúng tên ngã xuống, có người chết trên thuyền, có người rơi xuống biển……
Các tướng sĩ chửi ầm lên trong lòng.
Hoàng đế Đông Sở này thực sự là âm hiểm, đã sớm chuẩn bị chiến thuyền mai phục lại còn ra vẻ đường cùng bỏ chạy, dụ bọn họ mắc câu.
Bỗng nhiên!
Có người hoảng sợ hô to: “Đó là…. đó là cái gì?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung có mười mấy thứ đen ngòm đang bay về phía này.
Bom!
Đông Sở ném ra mười mấy quả bom một lần!
Hai quân cách khá xa cho nên mấy quả bom này có lẽ sẽ nổ cách bọn họ một chút, chứ nếu mấy thứ này đều nổ trên thuyền thì ba mươi vạn tướng sĩ Đại Tần, tối thiểu cũng tử thương một phần mười, mà số còn
lại cũng sẽ cụt tay cụt chân.
“Mau tránh ra…… tránh ra!”
“Sắp nổ rồi!”
“Đến……”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ưng mâu Chiến Bắc Liệt u ám đi vài phần, hắn cầm đại cung bên cạnh lên, lắp bốn mũi tên!
Bốn mũi tên xé gió bay đi, cứ như có mắt mà bay đi bốn hướng khác nhau, cắm thẳng vào kíp nổ đang cháy của bốn quả bom, cũng trong lúc đó, trên chiến thuyền có vài ám vệ bay ra, mỗi người giải quyết một quả.
Rầm ầm…..
Vô số tiếng nổ mạnh vang lên trên trời cao, đinh tai nhức óc như là đất trời tức giận, quỷ thần phẫn nộ, át hết mọi tiếng động trên chiến trường.
Các tướng sĩ rung động nhìn trời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có người hô to lần thứ hai: “Lại nữa rồi!”
Đợt thứ hai tiếp tục!
Chiến Bắc Liệt sầm mặt, hạ lệnh nhanh chóng.
“Giữ vững vị trí, chớ kinh hoảng!”
“Căng buồm, chuyển lái!”
“Ám vệ hành động!”
Mọi người nhờ tiếng quát trầm ổn này mà tìm được thần trí, lòng cũng bình tĩnh hơn nhờ giọng nói này, bọn họ cùng nhìn về phía nam nhân trường thân ngọc lập trên boong thuyền, hắn y bay phần phật, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, giương cung lần thứ hai, cánh tay kia vẫn trầm ổn như lúc ban đầu, không hề run rẩy, mũi tên nhanh như cắt bay thẳng về đợt bom thứ hai.
Tất cả cùng thở phảo một hơi, Chiến thần của bọn họ còn đang ở đây, trời của họ còn đang ở đây!
Chỉ cần có hắn, không việc gì phải sợ!
Ba mươi vạn người cùng hét lớn: “Rõ!”
Tiếng trả lời bay thẳng lên chín tầng mây.
Chiến thuyền lao nhanh về phía tây nam, tướng sĩ trên thuyền cầm khiên chắn tên, dưới sự truy kích của hơn hai mươi vạn đại quân phía sau, đã chuẩn bị đầy đủ để phản kích, bom ném tới đều có Chiến Bắc Liệt và ám vệ phụ trách giải quyết, một bộ phận ám vệ khác cũng lấy bom ra, châm lửa rồi cho Đông Sở nếm thử mùi vị kinh hoàng.
Những tiếng nổ mạnh vang lên không ngớt trên sông Yến Sở………
Trận chiến này kéo dài gần ba canh giờ.
Trận này là trận đầu tiên Chiến Bắc Liệt và Đông Phương Nhuận thật sự chính diện giao phong, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.
Thảm thiết!
Sắc trời dần sáng, sông Yến Sở đã không còn diện mạo ban đầu, gần như đã trở thành địa ngục nhân gian.
Đúng vậy, chính là địa ngục, nước sông bị máu tươi nhuộm đỏ, máu loãng nổi từng mảng trên mặt sông, không khí ngập mùi tanh của máu và mùi khói thuốc súng, thi thể, tay chân bị cụt và những miếng ván gỗ vụn vỡ trôi nổi trên sông, gió lạnh gào lên như hát một khúc ca bi thảm…….
Mọi thứ đều như lên án sự thảm thiết của trận chiến này!
Đây là lo lắng âm thầm của Lãnh Hạ lúc tạo ra bom.
Mà giờ, một lời thành sấm.