Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Ngoại truyện 4: Chúng ta là người một nhà (1)


trước sau

Chính ngọ.

Mặt trời thiêu đốt toàn bộ đất trời.

Cạch!

Một tiếng giòn tan làm bớt đi phần nào cái khô nóng của thời tiết hôm nay.

Đông Phương Nhuận hạ một quân cờ trắng xuống, trên bàn cờ quân trắng tung hoành ngang dọc, trái ngược hoàn toàn thì quân đen binh bại như núi lở, hắn trêu ghẹo nam nhân đang không yên lòng kia: “Đừng nhìn nữa, sắp gãy cổ đến nơi rồi.”

Chiến Bắc Liệt liếc hắn ta một cái rồi lại mòn mỏi nhìn con đường vào làng: “Sao còn chưa về…… nhất định là tên lỗ mãng kia giấu khuê nữ lão tử đi rồi, không cho nó về, đúng, chính là như vậy!”

Vừa nói xong đã đứng lên xoa xoa tay.

Ở bên cạnh, Chiến Thập Thất nằm dưới tàng cây, xem sách rất chăm chú.

Ở bên cạnh, Chiến Bách Tuế gối lên đùi ca ca, hai mắt díp vào nhau.

Lại bên cạnh, hai huynh đệ Chiến Hải Yến Chiến Hòa Phong vầy bùn đùa nghịch vui quên trời đất.

Bỗng nhiên, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên từ phòng bếp, có sự dịu dàng mà ngày xưa không hề có: “Chơi cờ đọc sách đánh nhau ngủ nướng xong chưa, rửa tay chân sạch sẽ rồi chuẩn bị ăn cơm, Tiểu Ca Dao về bây giờ!”

Vừa nghe tiếng thì thấy một nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt, khuôn mặt xinh đẹp cười dịu dàng bưng mâm thức ăn lên, hai lớn bốn nhỏ trong sân đều nhìn đến ngẩn ngơ, cảm thấy nắng hè cũng không đến mức chói chang như thế nữa.

Lãnh Hạ đặt mâm cơm lên bàn, đảo mắt nhìn một vòng, quát to: “Còn không nhanh lên.”

Tiếng quát này nhất thời tái hiện bưu hãn ngày xưa.

Vút! Vút! Vút!………

Ngay lập tức, sách không đọc, không đánh nhau, ba cơn lốc nhỏ vọt vào bếp nhanh như chớp, ngay cả Chiến Bách Tuế sức khỏe không tốn cũng thở hồng hộc chạy theo ba ca ca, càng không nói đến Chiến Bắc Liệt vừa nãy còn nghiến răng nghiến lợi giờ đã trực tiếp nhảy đến phía sau Lãnh Hạ, cười chân chó: “Vất vả, vất vả.”

Mỗ nam ngồi xe lăn khinh bỉ: “Đồ không có tiền đồ.”

Chiến Bắc Liệt cười ha ha, thấy Đông Phương Nhuận nhướn mày liền ôm lấy vai hắn ra vẻ ca ca tốt: “Nào đi nào Cẩu Đản, đi giúp ca ca và tẩu tử ngươi nào.”

Mỗ nam xe lăn vừa định mở miệng đã bị mỗ nam kéo đi…….

Lãnh Hạ bật cười lắc lắc đầu, nghe thấy có tiến bước chân truyền đến, mấy trăm người bước chân như rung cả đường đi, nàng không biết phải nói gì, quả nhiên thấy Thí Thiên quần xắn ống dính đầy bùn đang đi tới, dù hiện giờ đã mặc quần áo chất phác thuần nông nhất, mặt mũi cố ý tươi cười hàm hậu nhưng những người từng chiến đấu trên chiến trường, sống qua máu tươi đao kiếm dù thế nào cũng vẫn có sát khí dữ tợn…….

Người biết thì biết là làm nông mới về, không biết còn tưởng rằng quỷ dữ vào thôn.

Không khỏi nhớ tới tình cảnh mấy hôm trước họ đến thôn, dọa đàn bà con gái trong thôn khóc lớn, làm nam nhân nhà người ta nghe tiếng vợ con khóc chạy về, kể cả sau khi được nghe giải thích rõ ràng dân làng vẫn cực kì sợ hãi, sợ họ tức giận một cái liền huyết tẩy thôn này.

Vì thế Lãnh Hạ lập tức đá họ ra khỏi thôn, nghiêm lệnh cút xéo.

Trên có chính sách, dưới có đối sách.

Đám người này đi theo Lãnh Hạ đã lâu, học được không ít sự nham hiểm đê tiện, vốn là một đám hán tử quang minh lỗi lạc, giờ thì như thành tinh hết, vâng vâng dạ dạ đồng ý xong, vừa quay đầu đã trực tiếp dựng nhà tranh ở ngoài thôn Vân Hạ, mười người một gian ước chừng bốn mươi gian, cực kỳ giống doanh trại, ngoài cửa còn dựng cái biển: Thôn ngoài thôn.

Nhìn thấy một loạt cái miệng toét ra cười, Lãnh Hạ xem thường trực tiếp không nhìn.

Tề Thịnh nhức đầu: “Cô nương sao vậy?”

Trì Hổ run run: “Không phải là tức giận chứ?”

“Không phải.” Chu Trọng vuốt râu cười gian trá: “Đây là cô nương không còn cách gì với chúng ta, trực tiếp đồng ý thì thật mất mặt đành phải coi như không thấy, nói cách khác, cô nương của chúng ta…..”

Lý Tuấn giơ cao tay lên, tiếp lời: “Cam chịu!”

Lập tức cả đám hoan hô rung trời, Lâm Thanh gào to: “Cô nương, dù sao người ở đâu chúng ta ở đó, đừng mong quăng được chúng ta! Tiểu tử Trì Hổ kia còn dẫn cả tức phụ đến rồi, chúng ta sẽ an cư lạc nghiệp ở đây!”

Lãnh Hạ lảo đảo suýt thì ngã xuống bàn, trong những tiếng ồn ào phía sau không biết ai nói một câu: “Nhất định bây giờ cô nương đang có một loại cảm giác cầm đá tự đập vào chân mình……”

Tiếng cười càng mãnh liệt.

Lãnh Hạ yên lặng đứng lên, quay lưng
về phía họ khẽ cong môi thầm mắng một câu: một đám tiểu tử thối.

Đúng lúc này, một tiếng cười thanh thúy như chuông bạc bay vào tai, Thí Thiên ở phía sau cũng vô cùng hỗn loạn chạy rầm rập về phía xa, Lãnh Hạ quay đầu lại nhìn thì thấy một đám hán tử cao lớn thô kệch đang cướp đoạt một bé gái, đứa bé còn đáng yêu chào: “Chào các thúc thúc.”

Thí Thiên đều cười đến sắp rách cả miệng, tiểu cô nương thật sự quá đáng yêu!

Thật sự là rất đáng yêu, Tiểu Ca Dao bốn tuổi hoàn toàn là phiên bản nhỏ của Lãnh Hạ, buộc hai bím tóc xinh xắn ở phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mắt phượng trong veo xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào đến tận lòng người.

Nhất là con ngươi đen nhánh lấp lánh kia, mắt chớp chớp đáng yêu như móng vuốt mèo cào nhẹ vào lòng người đối diện, thật sự là khiến người ta yêu thích không buông tay, hận không thể cướp lấy về nuôi.

Có người muốn cướp, có người bùng nổ.

Trên sườn núi phía sau có một nam nhân mặc áo xanh đang bay xuống, bước chân ngơ ngác, vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt ngơ ngác không khác gì trước đây chỉ là ánh mắt mỗi khi lướt qua những bàn tay to đang ‘chà đạp’ tiểu cô nương thì chợt lóe ánh sáng u ám.

Mọi người dụi mắt, còn chưa kịp phân biệt ánh sáng kia có thật hay không thì đã bị ánh mắt như dao nhỏ cắt nát da thịt.

Thí Thiên lập tức buông tay.

Tiểu cô nương rơi thẳng xuống đất.

Chưa đợi ngã xuống đất đã có một bóng người màu xanh lóe lên đón lấy cô bé, rồi không khách khí mà nhét bé vào trước ngực mình, Tiểu Ca Dao bốn tuổi lớn hơn trước không ít, chui vào đó làm ngực Mộ Nhị căng phồng nhìn rất buồn cười.

Nhưng bây giờ không có ai cười.

Mọi người dùng ánh mắt như thấy quỷ nhìn Mộ Đại thần y vẫn luôn lạnh lùng ngốc nghếch, rồi lại nhìn tay mình vừa nãy như bị bỏng, cuối cùng thì khóe miệng run rẩy nhìn Tiểu cô nương đang cười tủm tỉm……..

Cái quỷ gì vậy?

Bên này mọc lên một đống tượng đá, bên kia thì Tiểu Ca Dao vươn tay chọc chọc vào má Mộ Nhị, hắn nhíu mày, lập tức hất ra, Tiểu Ca Dao cũng không tức giận, bĩu bĩu môi đùa bất diệc nhạc hồ.

Mộ Nhị tiếp tục hất.

Lại chọc lại hất, lại chọc lại hất, cứ như vậy bám riết không tha, chụp hất như là phản xạ có điều kiện.

Một tổ hợp hài hòa mà quỷ dị như vậy lướt qua trước mặt Lãnh Hạ đang ngẩn người……..

Lãnh Hạ chớp mắt mấy cái rồi lại chớp mắt mấy cái, khó có thể chấp nhận nhìn bóng dáng đằng trước, con gái ngoan, có thể huấn luyện ngốc tử thành siêu cấp vú em cơ đấy.

Bỗng nhiên, phượng mâu trợn trừng, nàng là mẹ ruột mà lại bị lơ?

Mỗ nữ quát lớn: “Chiến Trường Ca…..”

Tiểu Ca Dao hơi run lên, lập tức gọi to: “Phụ thân!”

Hiệu quả ngay lập tức.

Một trận gió đảo qua, mỗ cha lập tức xuất hiện, cực kỳ vui mừng ngắm nhìn con gái bị tên ngốc kia bế lên núi từ lâu, ôm lấy con gái hôn hai cái vào má, thỏa mãn vô cùng.

Tiểu cô nương cọ cọ vào ngực Chiến Bắc Liệt, ôm lấy cổ hắn tố cáo: “Phụ thân, dọa Ca Dao.”

Chiến Bắc Liệt nổi giận!

Dám dọa con gái lão tử?

Ưng mâu trừng lớn, Đại Tần Chiến thần sát khí đầy người, uy vũ hiên ngang: “Ai?”

Tiểu Ca Dao cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Mẹ.”

Ai?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện