Chiến Bắc Liệt vừa âm thầm phỉ nhổ chính mình, vừa thay quần áo đi ra ngoài, vừa phải nghĩ lát nữa sẽ nói như thế nào, phải nói sao để không mất mặt.
Đột nhiên, ‘kẹt’ một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Lãnh Hạ mặt không đổi sắc tiến vào, nhìn không chớp mắt, đi tới ghế ngồi xuống, trầm mặc không nói.
Chiến Bắc Liệt nhất thời vui vẻ, hưng phấn đến mức muốn nhảy nhót, đi đứng cũng không được tự nhiên, ngươi không nói lời nào ta cũng không nói, Đại Tần Chiến thần trong lòng vui vẻ nhưng trên mặt lại bày ra một bộ mặt sát thần, lãnh khốc, vô cùng tiêu sái đi đến sau bàn, cũng không nói.
Chiến Bắc Liệt dùng sức duy trì bộ mặt sắp giữ không được kia, kiên quyết dấu diếm tâm tình thật của mình.
Lúc này Lãnh Hạ đang cảm thấy khó hiểu, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại tới đây, rốt cuộc là tới làm gì thì nàng còn chưa biết, cứ ngồi như vậy, không khỏi có vài tia xấu hổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người tâm lý bất ổn đều yên lặng không nói gì, đều tự tính toán trong lòng ….
Một người nghĩ, ngươi đã đến đây còn không mau lên!
Một người nghĩ, bậc thang ta đã cho ngươi, ngươi còn không mau lên!
Hai người ngồi im lặng đến non nửa canh giờ, Lãnh Hạ cười càng lúc càng lạnh, tốt lắm, ngươi cứ ngồi ở đó đi!
Lãnh Hạ phất tay áo đứng lên, sải bước ra phía ngoài, Chiến Bắc Liệt nhất thời luống cuống, cũng lập tức đứng dậy, gấp giọng hét lớn: “Đứng lại!”
Lãnh Hạ hung hăng liếc mắt một cái cực kỳ xem thường, không ngừng bước tiếp, Chiến Bắc Liệt đuổi theo giữ chặt lấy nàng, giọng căm hận hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Lãnh Hạ vốn đã mềm mỏng vài phần lại bị giọng điệu này của hắn làm tan biến, lập tức tức giận, trong lòng dâng lên một ngọn lửa, không ngừng bùng cháy, ngọc thủ vung lên, đi tiếp.
Đúng lúc này, người ở phía sau kéo một cái, nàng bị bất ngờ, không kịp phòng bị nên ngả về phía sau, rơi vào một lồng ngực nóng bỏng, sau đó, hai cánh tay rắn chắc gắt gao vòng lại ôm lấy nàng!
Đại Tần Chiến thần cúi đầu xuống, thanh âm vang lên trên đỉnh đầu: “Hôm nay là lễ Trung thu, đi ra ngoài xem hoa đăng đi.”
Lãnh Hạ bị hắn ôm vào trong ngực, khóe môi khẽ cong lên, thanh âm ẩn chứa ý cười thản nhiên trả lời: “Ừ, vậy đi xem đi.”
Lời đã nói hết mà Chiến Bắc Liệt vẫn bất động như trước, ôm thân hình nhỏ nhắn kia trong lồng ngực, chỉ cảm thấy những tức giận hờn dỗi trong thời gian qua đều tan thành mây khói, sự thỏa mãn dâng lên từ đáy lòng.
Lãnh Hạ cũng không đẩy hắn, mặc kệ hắn ôm mình.
Ngay trong lúc ấm áp khó mà có được, thời gian cũng giống như không muốn quấy nhiễu hai người, lặng lẽ trôi ……… Đột nhiên, Lãnh Hạ nghi hoặc nhíu mày, bên hông không biết từ khi nào có thêm một thứ gì đó cứng rắn, thẳng đứng, trong chớp mắt nàng liền hiểu được đây là vật gì, khuôn mặt tươi cười nhất thời hoàn toàn đen!
Mỹ nhân trong ngực, ôn hương ngọc nhuyễn, Đại Tần Chiến thần trong mắt tràn ngập dục hỏa.
Đúng lúc này, một quyền móc lại từ phía trước!
Bộp!
Lãnh Hạ quay đầu lại, ánh mắt như những con dao nhỏ đảo qua phần hạ bộ của hắn, Đại Tần Chiến thần ôm mắt nhất thời run rẩy lui lại phía sau.
Lãnh mỹ nhân ở trước mặt chậm rãi cười, thản nhiên nói: “Thời gian một nén nhang, ta ở cửa Vương phủ, đợi ngươi.”
Nói xong, tao nhã xoay người, rồi đi ra ngoài.
Chiến Bắc Liệt ngay lập tức lao ra khỏi thư phòng, trong thời gian một nén nhang, phải tắm nước lạnh!
Lúc này đã là hoàng hôn, trên đường lại vẫn còn rất náo nhiệt, hàng quán đông đúc, người qua lại tấp nập trên đường.
Phần lớn những quầy hàng đều bán hoa đăng lớn nhỏ, mọi kiểu dáng rất đẹp.
Lãnh Hạ nhìn thấy cảnh tượng vui đùa ầm ĩ ở trước mắt, tâm tình cũng không tự giác mà tốt lên.
Nhưng Chiến Bắc Liệt lại không như vậy, ban nãy đã phải tắm nước lạnh để đè ép dục hỏa, bây giờ đi ra ngoài, đường lại đông đúc, khó tránh sẽ có người va vào Lãnh Hạ, làm cho Đại Tần Chiến thần sắc mặt tối đen, hai mắt mở lớn sáng như đèn pha, rà qua rà lại, hung hăng trừng mắt những người khác phái va vào Lãnh Hạ.
Có một sát tinh đi bên cạnh làm mọi người lấy Lãnh Hạ làm trung tâm, trong vòng ba thước ………… không có người!
Đúng lúc này, không biết tiểu nhi nhà ai cực có dũng khí, chạy lại ngăn trước mặt bọn họ, đánh giá trên dưới một lượt, âm thầm đánh giá ở trong lòng, không phú cũng quý a!
Chiến Bắc Liệt ngăn lại, đẩy tiểu nhi kia ra ngoài bán kính ba thước, mày kiếm giương lên, ý tứ: Tiểu hài tử cũng không được, chỉ cần là giống đực thì không thể tới gần.
Tiểu nhi bộ dạng thanh tú, rất là thông minh, đầu tiên là hơi luống cuống một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục sắc mặt cười tủm tỉm, thanh âm trong trẻo nói: “Quý nhân, phu nhân, mua đồng tâm đăng đi, tới thả ở sông Mộc Thanh thì có thể sống đến bạc đầu, con cháu đầy nhà, hạnh phúc cả đời!”
Chiến Bắc Liệt thu tay lại, sắc mặt đen kịt nhất thời sáng lên, trong mắt tràn đầy ánh sao.
‘Sống đến bạc đầu’ Hắn bắt đầu tưởng tượng Lãnh Hạ bộ dáng khi về già, hai người tóc bạc, già cả, một đôi lão phu thê mỗi ngày đều chơi cờ, du hồ, à, còn có thể so chiêu, tuy rằng hắn chắc chắn là không thắng.
Hay!
‘Con cháu đầy nhà’…… Hắn lại tưởng tượng đến tiểu Lãnh Hạ, khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm, lông mi đen đài cong vút, thanh âm mềm nhẹ gọi ‘Phụ thân’!
Một đứa không đủ, phải sinh vài đứa, nhưng ………………. hắn liếc Lãnh Hạ, có thể sẽ bị đánh.
Đánh cũng là tức phụ của lão tử!
Hay!
Chiến Bắc Liệt ngoác miệng cười, không nói hai lời, lập tức đưa bạc, rồi như cướp lấy hoa đăng trên tay hắn, chép miệng chạy đến sông Mộc Thanh.
Đi được vài bước, vội vàng dừng lại, quay về kéo tức phụ đang đứng tại chỗ, thả hoa đăng!
Lãnh Hạ bị hắn kéo tới sông Mộc Thanh, lúc này trên sông có vô số hoa đăng, ánh nến lúc sáng tỏ lúc tối mờ, ánh lên mặt nước dập dờn gợn sóng làm khung cảnh thêm lung linh vạn phần.
Chiến Bắc Liệt đang muốn thả hoa đăng, tay đột nhiên run rẩy, mới phát hiện mình vừa cầm tay Lãnh Hạ chạy một trên đường.
Chiến Bắc Liệt kéo tay nàng tới gần, ngón tay thon dài, trắng nõn, ngón tay sạch sẽ, sáng bóng, bàn tay bé nhỏ ấy nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Chiến Bắc Liệt cười miệng rộng đến mang tai rồi mà vẫn ngây ngô cười ha hả.
Lãnh Hạ liếc hắn cực kỳ xem thường, cũng không nhẫn tâm rút tay về, mặc hắn cầm tay mình rồi thả hoa đăng.
Hai người nhìn đồng tâm đăng kia, lẳng lặng trôi trên mặt sông, đến tận lúc không nhìn thấy nữa, Chiến Bắc Liệt mới nắm tay nàng chậm rãi trở về.
Lúc hai người trở lại Liệt Vương phủ, thì thấy Chu Phúc đang chờ ở cửa, thấy hai người liền vội vàng chạy tới, nói: “Vương gia, Vương phi, sứ giả Tây Vệ đang đợi trong khách điện.”
Lần này, Mộ Dung Triết tuyệt đối sẽ không đến nữa, có thể đến đây ngoại trừ cái người gọi là câu kia, sẽ không còn ai khác, Lãnh Hạ nhướn mày nói: “Chẳng phải ta đã phân phó, không muốn nhìn thấy mặt bọn họ trong Vương phủ hay sao?”
Chu Phúc vội vàng giải thích: “Vương phi, hắn nói………….. hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân Vương phi.”
Dứt lời, Chu Phúc cẩn thận nhìn thần sắc Lãnh Hạ, trong lòng âm thầm đoán, như lời
cậu của Vương phi nói, hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân Vương phi, chỉ là hiện tại Tiểu Vương phi thần sắc không có nhiều ưu thương, hẳn là chủ tử biết việc này nên mới cố ý ra ngoài giải sầu cùng Vương phi, để tránh cho nàng thương tâm nhớ mẹ!
Chiến Bắc Liệt phất phất tay, để Chu Phúc lui xuống, hắn đã có vài phần phán đoán về thân thế của Lãnh Hạ, cũng không hỏi nhiều lập tức nắm tay nàng đi đến khách điện.
Lúc này trong khách điện, Hà Vĩnh Sinh và Hà Trương Thị đang lo lắng ngồi trên ghế, uống tới chén trà thứ sáu rồi.
Hà Vĩnh Sinh buồn bực trong lòng, Tam Hoàng tử giao cho hắn nhiệm vụ này thật sự không dễ làm, nhưng con đường làm quan của hắn còn phải trông chờ vào chất nữ hòa thân này hơn nữa còn là nhờ Tam Hoàng tử, nên hắn cũng không dám ngỗ nghịch, chỉ có thể thận trọng. (cháu gái)
Còn Trương thị thì rất khẩn trương, nàng chưa quên lần trước vị chất nữ kia hung ác, lạnh lùng, nghĩ đến nhiệm vụ lần này lại càng thêm run rẩy.
Đến khi nhìn thấy Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt vào cửa, Hà Vĩnh Sinh trong lòng hồi hộp, không ngờ Liệt Vương gia cũng tới đây.
Hắn hít sâu mấy hơi, thu lại vẻ khẩn trương, bày ra một biểu tình thương tâm, bi thương hô to: “Hạ nhi! Hôm nay là ngày giỗ của nương ngươi, ngươi nhớ chứ?”
Lãnh Hạ lạnh lùng nhìn bọn họ, ngồi lên ghế chủ tọa với Chiến Bắc Liệt, cũng không đáp lời, nếu thực sự có tình, sẽ không sau khi cháu gái bị đem đi hòa thân, lại vào phe cánh của kẻ khởi xướng nên việc đó, lại dám mở miệng nói muôn tốt cho Mộ Dung Lãnh Hạ, trong đó có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả chỉ sợ bọn họ cũng không dám nói.
Chiến Bắc Liệt nhìn Hà Vĩnh Sinh đang diễn kịch trước mặt, ưng mâu như lưỡi dao sắc bén làm cho Hà Vĩnh Sinh run lên, trầm giọng nói: “Sứ giả Tây Vệ ở Liệt Vương phủ của ta, nên biết thu liễm, Vương phi của bổn vương không thể để ngươi hô to gọi nhỏ!”
Hà Vĩnh Sinh bị khí thế của Chiến Bắc Liệt áp bức, đến hô hấp cũng quên rồi, đã sớm nghe nói Đại Tần Chiến thần dũng mãnh phi thường, khí thế như vậy, Tam Hoàng tử tuyệt đối không có, lập tức không tự chủ được sợ hãi, lời nói có vài phần lấy lòng: “Liệt vương, tốt xấu gì ta cũng là cậu của Hạ nhi.”
Chiến Bắc Liệt cười nhạo một tiếng, cậu?
Lãnh Hạ hòa thân mấy tháng cũng không thấy một phong thư hỏi thăm, hiện giờ lại nhảy ra một người cậu, thật buồn cười.
Chiến Bắc Liệt cũng không để ý tới, rót cho Lãnh Hạ một chén trà rồi đưa cho nàng.
Lãnh Hạ nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, không muốn lãng phí thời gian, lạnh lùng nói: “Đi thẳng vào vấn đề.”
Hà Vĩnh Sinh bị thái độ ngạo mạn này của nàng làm cho tức giận nhưng cũng bất đắc dĩ, dù sao cũng đang ở Liệt Vương phủ, chỉ có thể đè nặng cơn tức nói: “Hạ nhi, hôm nay là ngày giỗ của nương ngươi.”
“Ta đã nói, ngươi phải gọi ta là Vương phi, việc này ta biết, ngươi còn muốn nói gì?”
Lãnh Hạ cũng không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp ngắt lời.
Hà Vĩnh Sinh thở dài một tiếng, trên mặt thần sắc bi thương, nức nở nói: “Nương ngươi tên Hà Tú, thêu thùa rất tốt, trước lúc tiến cung để lại cho ta một chiếc khăn tay giữ làm kỷ niệm, hai mươi năm rồi ta vẫn giữ gìn, lần này mang tới là vì muốn cho ngươi tưởng nhớ một chút.”
Nói xong, hắn lấy ra một chiếc khăn tay cũ kĩ, ra vẻ hết sức quý trọng đưa cho Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ nhận lấy nhìn lướt qua, trên khăn thêu một đóa phù dung đang nở rộ, Lãnh Hạ mơ hồ nhớ được đây là hoa mà Hà Tú thích nhất, nhưng mũi thêu ở trên này lại rất mới.
Ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng, lạnh nhạt nói: “Không có việc gì thì các ngươi có thể đi về.”
Hà Vĩnh Sinh giống như không nghe thấy, đắm chìm trong hồi tưởng: “Năm ấy nương ngươi mới mười hai tuổi, trong nhà nghèo khó, không còn cách nào đành phải đưa nàng vào cung, làm nha hoàn trong cung …………. cũng may …….. mà nàng có phúc, mới hai năm đã được lên làm Quý nhân, rồi sinh ngươi, hiện giờ nhìn ngươi có nơi chốn tốt, cậu cũng an tâm.”
Nói xong hắn liền nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, ngay cả Trương thị đang im lặng cúi đầu cũng trộm liếc nhìn nàng, giống như muốn nhìn ra manh mối gì đó từ sắc mặt của nàng.
Lãnh Hạ trầm mặc hồi lâu, Chiến Bắc Liệt nắm lấy tay nàng không kiên nhẫn trầm giọng hét lớn: “Tiễn khách!”
Hà Vĩnh Sinh cả kinh, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, mắt thấy có thị vệ tiến vào, cực kỳ thức thời kéo Hà Trương Thị đi ra ngoài, ngay cả cái khăn tay hắn nói rất quý trọng hai mươi năm cũng không để tâm.
Sau khi bọn họ đi, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cũng ra khỏi khách điện, trong lòng có một cảm giác lo lắng không sao bỏ được.
Lần này Hà Vĩnh Sinh đến, rõ ràng là thử, thử gì thì nàng chưa rõ, trí nhớ của Mộ Dung Lãnh Hạ không được đầy đủ, về mẫu thân Hà Tú chỉ nhớ đại khái, những lời của Hà Vĩnh Sinh hôm nay cũng thật giả lẫn lộn không rõ ràng.
Ba ngày sau Ngũ quốc đại điển sẽ bắt đầu, bọn họ tốt nhất đừng có làm loạn, Lãnh Hạ gợi lên một độ cong lạnh như băng, Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh nắm chặt lấy tay nàng, cực kỳ ấm áp.
Nàng ngửa đầu nhìn sắc trời, sắc trời dần dần trở nên âm u, ánh mặt trời đang dần biến mất, ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng kia cũng không đủ để xua tan màn đêm u tối.
Đêm đen dần bao phủ khắp thành Trường An.