Edit: Kiri
Lãnh Hạ kiễng chân lên, một tay túm lấy vạt áo của Chiến Bắc Liệt, một tay ôm lấy cổ hắn, đôi môi mềm mại nhanh chóng mà hung ác hôn lên đôi môi thiết huyết kia, bá đạo mút vào.
Chiến Bắc Liệt mới đầu hơi sửng sốt, sau đó trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, lập tức phản công, một tay ôm lấy gáy Lãnh Hạ, một tay cuốn lấy vòng eo của nàng, lực đạo kia như muốn kéo nàng nhập vào xương cốt hắn, gắt gao ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia.
Vô số tiếng hít khí vang lên, tất cả người xem sắc mặt đều như bị rút gân, vạn phần hoảng sợ, trong lòng đồng loạt nổi lên một câu: quả nhiên là một cô nương bưu hãn a!
Đông Phương Nhuận khóe môi nhếch lên, vô cùng hứng thú, nhưng mà trong sâu thẳm con người, có một thứ gì đó càng ngày càng lạnh.
Trong ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, hai bóng dáng gắt gao cuốn lấy nhau, không coi ai ra gì, đứng hôn nhau……..
Đây là lần đầu tiên hai người chân chính hôn môi, không phải ôn nhu lưu luyến, không phải quấn quít triền miên, mà là hung ác thô bạo, bá đạo điên cuồng, mang theo sự cuồng dã như dã thú, mút liếm cắn nuốt, ………
Gắn bó như môi với răng, tia lửa văng khắp nơi!
Nhiệt độ trong lúc giao phong dần dần tăng lên.
Thật lâu sau, hai người tách ra, hô hấp dồn dập nhìn đối phương, trong mắt ẩn chứa chiến ý cực nóng nhìn kỳ phùng địch thủ.
Hai người đồng thời bật cười, khóe môi không tự giác cong lên, nhìn đối phương một khắc cũng không rời.
Chiến Bắc Liệt trong mắt tràn ngập tình yêu sâu sắc, cúi người xuống ép sát đôi môi mềm mại của Lãnh Hạ……..
Hai người hết sức cẩn thận ôn nhu, liếm mút vết thương vừa gây ra lúc nãy, liếm mút mỗi một tấc trong miệng đối phương, vừa bá đạo lại dịu dàng.
Trong lúc âu yếm, Lãnh Hạ phun ra một câu mơ hồ, lại làm cho Chiến Bắc Liệt ưng mâu mị lên, chứa đầy ý cười, đôi mắt tối đen sáng bừng lên còn hơn cả màu của pháo hoa rực rỡ.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi là người của ta.”
==
Ngũ quốc đại điển đã xong, tiễn yến cũng đã kết thúc, tam quốc sứ giả đêm đó trở về dịch quán, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Đi đầu tiên là sứ giả Tây Vệ, sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Triết không từ biệt bất cứ ai, thậm chí lễ nghi cơ bản cũng không làm, dẫn đoàn sứ giả Tây Vệ vội vã rời đi.
Theo như lời thị vệ ở cửa thành, tốc độ kia, muốn bao nhiêu nhanh thì có bấy nhiêu nhanh, cứ như ở đằng sau có mãnh thú đuổi theo, vó ngựa tung bay làm cả một khoảng trời đầy bụi.
Tới giữa trưa, Đông Phương Nhuận dẫn theo Đại hoàng tử Đông Phương Lỗ còn đang nằm trên giường dưỡng thương, tiến cung chào từ biệt với Chiến Bắc Diễn.
Đông Phương Lỗ vết thương vẫn chưa khá hơn là bao, một cước kia lực đạo rất mạnh, đừng nói là trong vòng ba năm không thể sinh hoạt vợ chồng, có khi trong vòng ba tháng cũng chưa thể xuống giường được, nhưng vết thương này là bị trong quá trình thi đấu, Việt Vương người ta không phải cũng bị gãy chân sao? Người ta còn chưa truy cứu, ngươi có mặt mũi mà truy cứu sao? Đau hận cỡ nào thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chiến Bắc Diễn trực tiếp bỏ qua sắc mặt ghen ghét của Đông Phương Lỗ, ngươi xứng đáng ba năm không thể sinh hoạt vợ chồng, híp đôi mắt hồ ly lại, cười ấm áp: “Thuận buồm xuôi gió, lần sau lại đến.”
Đông Phương Nhuận cười ôn nhuyễn mà thanh nhuận: “Đương nhiên đương nhiên, đa tạ đa tạ.”
Hai người đứng trước cửa cung cười đùa qua lại, giao tranh công phu mồm mép, cuối cùng khó phân cao thấp, ai cũng không chiếm được tiện nghi, hòa.
Xoay người lại một cái, Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, âm thầm tự nhắc nhở, lần sau gặp kẻ này, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Đông Phương Nhuận trong mắt chứa ý cười trong vắt, Đại Tần hoàng thất, ai ai cũng rất thú vị.
Trước khi ra khỏi cửa cung, hắn quay đầu lại thoáng nhìn một cái nhìn đầy ẩn ý với Chiến Bắc Liệt, trong đó bao hàm sự khiêu khích, nhưng Chiến Bắc Liệt lại vô cớ cảm thấy, khiêu khích này không chỉ là về thiên hạ………
Đi muộn nhất là Hoa Thiên, đợi đến lúc Hoa cô nương thu dọn đủ những thứ gọi là ‘Đồ dùng hàng ngày’ thì mặt trời cũng đã xuống núi rồi.
Ước chừng mấy chục xe ngựa chất đầy đồ, từng chiếc từng chiếc xếp thành hàng dài, đi theo sau chiếc xe chói mắt của hắn, những chiếc chuông vang lên những âm thanh vô cùng chói tai.
Hoa Thiên vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, dựa vào người bốn gã sai vặt, hai mắt rưng rưng, cực kỳ ủy khuất, Phi Ca và A Tuyên sao lại không đến tiễn người ta.
Xe ngựa đi được khoảng trăm dặm thì Hoa Thiên hoàn toàn vứt những ủy khuất về Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên ra sau đầu, trái phải ôm hai gã sai vặt, một gã sai vặt đút anh đào cho hắn, còn một gã sai vặt khác thì đang ngồi đàn một khúc cổ ca.
Hoa Thiên dựa vào thành xe, hưởng thụ phục vụ, khẽ mút lấy trái anh đào, hương vị ngọt ngào dần dần lan ra trong khoang miệng, Hoa Thiên thích ý nheo mắt lại, đang định nuốt xuống.
Bỗng nhiên xe ngựa rung lên kịch liệt, hắn còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài xe đã vang lên một thanh âm kinh dị: “Hoa lang……….”
Phụt……..
Hoa Thiên lập tức phun chất lỏng trong miệng ra, hạt anh đào vừa vặn chặn ngang họng hắn, không thể nhổ ra cũng không thể nuốt xuống làm hắn kịch liệt ho khan, hai tay liên tiếp vỗ ngực.
Lúc này đã có dấu hiệu của mùa thu, cây cối đã dần nhuốm màu vàng nhạt, lá cây rụng nhảy múa theo làn điệu của ngọn gió thu phấp phới.
Tim Hoa Thiên lúc này như cái úa tàn của mùa thu, héo rũ ố vàng, rồi bị bánh xe ngựa không chút lưu tình nghiền nát……
Ở giữa đường có một người đang quay lưng về đoàn sứ giả, ung dung đứng đó, nhưng thân hình cao lớn cường tráng kia, Hoa cô nương cả đời này cũng không quên được.
Nhìn kìa lưng hổ, Hoa Thiên hết hồn………
Nhìn kìa eo gấu, Hoa Thiên run rẩy………..
Nhìn kìa chân voi, Hoa Thiên rơi lệ đầy mặt………..
A!
Hoa Thiên tức thì bùng nổ, phát ra một tiếng thét chói tai, tê tâm liệt phế, một tay nắm lấy vạt áo trước ngực, một tay run rẩy chỉ vào người ở phía trước, lắp bắp: “Sao……… sao lại…………. là ngươi!”
Người nọ chậm rãi quay người lại, lộ ra khuôn mặt mười phần đàn ông, phát ra một tiếng gọi khẽ khàng: “Hoa lang………”
Dây đàn đứt đoạn, xoa bóp mạnh tay, bóp nát anh đào, Hoa Thiên hỏng mất…………
==
Ở phía xa, trên một ngọn núi, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đứng sóng vai, thản nhiên nhìn màn kịch đang diễn ra.
Lãnh Hạ vừa lắc đầu vừa chép chép miệng, trong giọng nói có vài phần kính ngưỡng đối với Hoa Thiên: “Khẩu vị này…………”
Chiến Bắc Liệt mỉm cười, nhìn thấy Thủy Tiên không nói hai lời nhảy lên xe ngựa của Hoa Thiên, nhìn thấy Hoa Thiên gào khóc, thét chói tai trốn xuống xe ngựa, nhìn thấy bốn gã sai vặt giương nanh múa vuốt tránh né, nhìn thấy cả đoàn người vô cùng hỗn loạn………..
Trong mắt hiện lên một tia gian trá, một chút áy náy của kẻ đầu sỏ gây nên cũng không có, vừa lòng huýt sáo.
Hai người sóng vai mà đứng nhìn ráng chiều đỏ rực đến tận khi màn đêm buông xuống, trăng tròn nhô lên, Chiến Bắc Liệt mới ôm Lãnh Hạ đi xuống chân núi.
Hai người trải qua một hồi cầu yêu, ôm hôn đêm qua, hôm nay chính là lúc tình yêu cuồng nhiệt nhất, Chiến Bắc Liệt cả đường đi đều cười híp cả mắt lại, bước chân cũng nhẹ đi vài phần, như là bay ở bên cạnh Lãnh Hạ vậy.
Đột nhiên, hắn giơ tay chắn trước mặt Lãnh Hạ, đi đến trước người nàng ngồi xổm xuống, vui tươi hớn hở nói: “Tức phụ, ta cõng ngươi.”
Lãnh Hạ khóe môi không tự giác mà cong lên, nếu đã là người của nàng thì nàng cũng không cần khách khí! Khẽ điểm mũi chân một chút, thả người xuống lưng Chiến Bắc Liệt, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi ôm lấy cổ hắn tựa đầu vào bờ vai vững chãi kia.
Chiến Bắc Liệt tấm lưng dày rộng mà ấm áp, hắn đi rất nhẹ, rất chậm, không có nửa phần xóc nảy, Lãnh Hạ nằm trên lưng hắn, hô hấp dần dần trở nên ổn định, nàng ngủ rồi.
Chiến Bắc Liệt cảm nhận thân mình mảnh mai của Lãnh Hạ, cười cười mị mị, vừa lấy tốc độ của rùa mà đi vừa can đam nói ra mục đích của bản thân: “Tức phụ, chúng ta……..”
“Khụ khụ………..” Chiến Bắc Liệt ho khan hai tiếng, ưng mâu lóe lóe, sau đó lấy thanh âm vô cùng nhỏ hỏi: “Lúc nào thì động phòng?”
Chiến Bắc Liệt đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Lãnh Hạ có phản ứng gì, nghi hoặc nhăn nhăn mi, mẫu sư tử tức giận sao?
Hắn quệt miệng, nghĩ đi nghĩ lại một hồi rồi hỏi: “Tức phụ, chúng ta sinh con gái hay con trai a?”
Đại Tần Chiến thần tưởng tượng tới tiểu Lãnh Hạ liền mặt mày hớn hở, miệng cũng chảy nước miếng rồi: “Tức phụ, nên sinh con gái, sẽ thật xinh đẹp giống ngươi.”
Chiến Bắc Liệt tự nói tự vui, càng nghĩ lại càng vui, kiên quyết không thể sinh con trai, tất cả những sinh vật giống đực không thể xuất hiện ở bên cạnh mẫu sư tử!
Màn đêm buông xuống, nam nhân cõng nữ nhân từng bước từng bước đi xuống chân núi, nữ nhân nằm trên lưng nam nhân ngủ một cách ngọt ngào, nam nhân tự mình nói ra tâm nguyện, vô cùng thỏa mãn……..
Đã nhiều ngày nay, Chiến Bắc Liệt phát huy đầy đủ sự xuất sắc của một nam nhân rất tốt, so với Chiến Bắc Diễn thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Lãnh Hạ ăn cơm, Chiến Bắc Liệt làm, tuy rằng lúc đầu còn có nhiều khuyết điểm nhưng Chiến thần của chúng ta là ai, sau vài lần xuống bếp, khi nào đổ mỡ, khi nào thêm muối, lúc nào bỏ hành, hiểu rất rõ ràng!
Lãnh Hạ ngủ, Chiến Bắc Liệt trải giường chiếu, thuận tiện sau khi nàng ngủ say đảm nhiệm việc làm cái gối ôm, đương nhiên, trong lúc làm gối ôm giữa hai chân đều có phản ứng kỳ lạ, cuối cùng không tránh khỏi phải tắm nước lạnh trong một nén nhang.
Lãnh Hạ buồn chán, Chiến Bắc Liệt chơi đùa cùng nàng, Vương phi muốn chơi cờ, cùng chơi! Vương phi muốn đánh nhau, bị đánh! Tóm lại mọi nguyện vọng của Vương phi so với thánh chỉ còn thánh chỉ hơn, Gia quy mười điều đã vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, thi hành vô cùng nhuần nhuyễn.
Đại Tần Chiến thần mà lại là hai mươi tư hiếu hảo trượng phu, quả thực làm cho tất cả mọi người trong vương phủ rớt tròng mắt, nhóm ám đồng loạt than khóc, trong huyết mạch của Đại Tần hoàng thất, nhất định có nhân tố sợ lão bà a!
Hai người đều biết thời gian yên bình này sẽ không kéo dài lâu, cho nên những ngày gần đây thoải mái được bao nhiêu thì thoải mái, tuy nói tính tình Lãnh Hạ quyết định là hai người sẽ không gắn bó như keo như sơn, nhưng hoà thuận vui vẻ thì phải có.
Bên này hai người hạnh phúc, thắm thiết thì bên kia cũng có những sự biến đổi lớn.
==
Ngoại ô Trường An, rừng rậm.
Đêm khuya, trong vùng ngoại ô gió lạnh thổi qua, vang lên những tiếng sàn sạt của lá đung đưa, có vẻ quỷ dị mà âm trầm.
Một nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi đang đứng ở giữa rừng, thỉnh thoảng lại nhìn sắc trời, thỉnh thoảng lại nhìn chung quanh, cảnh giác mà vô cùng lo lắng, giống như đang chờ một người nào đó.
“Mã thị lang quả nhiên đúng giờ.” Đột nhiên, một thanh âm thanh nhuận ẩn chứa ý cười nồng đậm vang lên, tức thì làm cho sát khí đang biến hoá kỳ lạ trong rừng có thêm vài phần thanh nhã.
Nam nhân được gọi là Mã Thị lang chính là Đại Tần Binh Bộ Thị Lang Mã Trú Anh, hắn thoáng chốc cả kinh, nhìn về phía thanh âm truyền tới, giỏi thật, hắn luôn chú ý bốn phương tám hướng nhưng người này lại có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đây, công phu phải cao đến cỡ nào a, có lẽ là so với Chiến thần Liệt vương cũng không kém mấy phần.
Y phục theo gió tung bay, người vừa tới một thân cẩm bào, hắn từng bước từng bước đi tới, vô cùng thản nhiên sái dật.
Đến lúc tới gần mới nhìn rõ dung mạo của hắn, đôi mắt hẹp dài như cành liễu, đuôi lông mày hơi nhếch lên, khóe môi luôn treo một độ cong ôn nhuyễn, chính là Đông Phương Nhuận đáng nhẽ đã rời khỏi thành Trường An.
Mã
Trú Anh con ngươi co rụt lại, run rẩy đưa tờ giấy thư vẫn đang nắm trong tay ra, căm hận hỏi: “Không biết Thất hoàng tử có ý gì?”
Trên giấy thư kia có hai hàng chữ tựa mây bay nước chảy, bút pháp phiêu dật lạnh nhạt, nhưng lại như ẩn chứa khí thế tận trời: Tối nay giờ tý, tới rừng rậm ở ngoại ô, giải dược sẽ mang tặng, mạng sẽ được giữ lại!
Đông Phương Nhuận khoanh tay đứng nhìn, mỉm cười, trong đôi mắt không nhìn ra bất cứ một cảm xúc nào.
Mã Trú Anh nghi hoặc nhìn chằm chằm Đông Phương Nhuận, nhìn hồi lâu mới hỏi: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Thất hoàng tử đưa bức thư này cho bản quan, tại sao khi gặp bản quan lại không nói gì?”
Đông Phương Nhuận nhướng mày, cười ôn nhuyễn, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Nhuận rất có hứng thú với Bản đồ biên phòng của Đại Tần.”
Mã Trú Anh nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười âm vang trong rừng rậm, hắn cười ngặt nghẽo, sau khi cười đủ mới lạnh lùng nói: “Thất hoàng tử chẳng lẽ lại là một kẻ ngu si, mơ mộng.”
Đông Phương Nhuận hoàn toàn không để ý, luôn luôn ôn hòa, vẻ tươi cười bên môi vẫn vậy không có lấy một tia xấu hổ, lại còn gật đầu: “Có lẽ……….”
Mã Trú Anh ánh mắt lóe lóe, cau mày hỏi: “Thất hoàng tử đến tột cùng là muốn như thế nào?”
Đông Phương Nhuận không đáp, hỏi lại: “Mã Thị lang biết chất hồn chứ?”
“Bí dược của Đông Sở bản quan đương nhiên biết, sau khi trúng độc không có chút dấu hiệu nào, nhưng cứ ba tháng lại phải dùng giải dược, nếu không sẽ đột tử. Nếu Thất hoàng tử hẹn bản quan tới đây chỉ vì muốn nói mấy cái này, vậy thì thứ lỗi cho bản quan không thể phụng bồi!”
Mã Trú Anh không kiên nhẫn phất tay áo quay người rời đi.
Phía sau, thanh âm thản nhiên của Đông Phương Nhuận nhẹ nhàng bay đến giống như thở dài: “Từ đêm đó ở Âm Hương lâu tới nay, cũng đã được ba tháng………….”
Mã Trú Anh hơi hơi dừng bước, đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Ngươi………….. ngươi có ý gì?”
Đông Phương Nhuận vẫn giữ bộ dáng ôn hòa kia, cười khẽ: “Mã Thị lang là người thông minh, không cần Nhuận nói rõ.”
Mã Trú Anh nửa tin nửa ngờ, cúi đầu suy tư thật lâu, Đông Phương Nhuận cũng không sốt ruột, lẳng lặng chờ, mắt đảo qua xung quanh, đột nhiên nhíu mày.
Trong đôi mắt kia, lãnh ý thoáng chốc đã lan tràn, khẽ điểm mũi chân một chút, tà áo bay múa trong gió, dưới ánh trăng phản chiếu ánh bạc man mác, hướng về phía lúc đến mà bay vút đi.
Bỗng nhiên, Đông Phương Nhuận tốc độ có chút thay đổi, sau đó miễn cưỡng dừng lại, khóe môi cong lên, bên miệng là ý cười ôn nhuyễn, nhưng trong mắt lại khác biệt hoàn toàn, ngập tràn lãnh ý, tuy nhiên vẫn dù bận vẫn ung dung cười, nói: “Liệt Vương gia, biệt lai vô dạng.” (Tương tự như câu chào ‘Có khỏe không?’ khi hai người lâu ngày mới gặp nhau.)
Vừa dứt lời, cánh rừng vốn âm u đột nhiên sáng rực, vô số những ngọn đuốc soi sáng chỗ này như ban ngày.
Dưới ánh lửa chói mắt, Chiến Bắc Liệt một thân cẩm bào nghiêm nghị đứng đó, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt là ánh sáng ẩn chứa sự tán thưởng, bên cạnh là Lãnh Hạ đang nghiêng đầu nhìn náo nhiệt, ánh mắt thể hiện rằng nàng đang vô cùng hứng thú.
Hai bóng dáng sóng vai mà đứng, một cao ngất kiên cường, một mảnh mai tuyệt mĩ, vạn phần hài hòa.
Đông Phương Nhuận vì cái ý nghĩ này mà hơi hơi nhíu nhíu mày, lại nhìn về phía sau hai người, một loạt hắc y thị vệ, trong tay cầm cung tiễn giương thẳng lên phía trước, nếu không phải lúc nãy hắn đã nhận ra sát khí dù là rất nhỏ, tiến vào trong tầm bắn của cung thủ thì bây giờ chắc chắn đã bị bắn thành con nhím.
Hắn mỉm cười, giống như trước mặt không phải là binh lính vũ khí đang chực chờ lấy mạng hắn, vô cùng bình tĩnh: “Liệt Vương gia vì Nhuận, tốn thật nhiều công sức.”
Chiến Bắc Liệt biết hắn ám chỉ việc tương kế tựu kế dùng chuyện quan viên trúng độc dẫn hắn chui đầu vào lưới, tự động bỏ qua giọng điệu châm chọc, thanh âm thâm trầm nói: “Thất hoàng tử rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, khó có lúc được gặp mặt nhau.”
Đông Phương Nhuận cười ôn nhuyễn, ngẩng đầu nhìn sắc trời, rất hứng thú hỏi: “Liệt Vương gia định chiêu đãi Nhuận như thế nào đây?”
Chiến Bắc Liệt và Đông Phương Nhuận yên lặng đứng đối diện nhau, trong mắt hai người không biết là chiến ý hay là lãnh ý, như là đang im lặng đánh giá lẫn nhau. Hồi lâu sau, thanh âm Chiến Bắc Liệt lãnh ngạnh mà bá đạo chợt nổ vang: “Tế rượu!”
Dứt lời, trong rừng tản ra sát khí nồng đậm không hề che dấu, ngay cả không khí cũng như là ngưng đọng lại.
Người thông minh, không cần nói cũng đủ hiểu.
Mấy ngày trước, Đông Phương Nhuận ở trước mắt bao người đi theo đoàn sứ giả Đông Sở rời khỏi Trường An, việc này mọi người đều biết, mặc dù hiện tại lấy mạng hắn cũng không sao, cũng không có ai biết, dù biết thì vấn đề này cũng không tới lượt Đại Tần bị liên quan. Ngươi nói ngươi là Đông Phương Nhuận, ai thừa nhận? Thất hoàng tử đã rời khỏi thành Trường An, nếu ngươi là Đông Phương Nhuận thì sao lại quay lại? Có âm mưu gì với Đại Tần ta?
Chiến Bắc Liệt đang gián tiếp nói cho hắn, thế cục hôm nay, là sát cục!
Trong lúc sát khí đằng đằng, bỗng nhiên, Đông Phương Nhuận động, không nói ra những người như ‘Quân tử thà chết không chịu nhục’ hay cái gì đại loại thế, mà là………….
Hắn bay vút về phía trước, không xung đột chính diện với bất kể kẻ nào, không lãng phí dù chỉ là một giây đồng hồ, dốc toàn lực phi về phía ngoài vòng vây, chạy trốn!
Lãnh Hạ nhướng mày, cười nói: “Người này thật thú vị, không kháng cự với ngươi, giữ mạng chạy được đã rồi nói sau.”
Chiến Bắc Liệt gật gật đầu, trầm giọng nói: “Co được dãn được, xem xét thời thế, người như vậy là khó đối phó nhất.”
Nói xong mày kiếm nhăn lại, quay sang nhìn Lãnh Hạ, trong mắt ẩn chứa ghen tuông ngút trời: “Không cho phép cảm thấy hắn thú vị.”
Lãnh Hạ quay đầu xem thường, mặc kệ hắn, nói thẳng: “Ừ, ngươi là thú vị nhất.”
Câu này rõ ràng là nói cho có lệ, lời nói nhàm chán kiểu này lại có thể khiến Đại Tần Chiến thần sảng khoái, ngây ngô cười, lại nhìn Đông Phương Nhuận đang bị bao vây kia, bỗng nhiên cảm thấy tiểu tử kia suất lên không ít.
Lãnh Hạ nhìn trời, đột nhiên bắt đầu hối hận sự lựa chọn của chính mình, đêm qua, đầu óc bị pháo hoa làm hỏng sao?
Lúc này, vòng vây quanh Đông Phương Nhuận sắp bị phá, mà sách lược của hắn thực rõ ràng, chính là chạy!
Đối mặt với hơn một ngàn thị vệ Liệt Vương phủ, còn có Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, hắn không chắc chắn có thể nắm chắc phần thắng nếu xung đột chính diện, chỉ cần tạm thời rời khỏi đây, sau này chắc chắn có thể trả lại cả vốn lẫn lời.
Hắn không quần đấu cùng bất cứ kẻ nào, một lòng muốn phá vòng vây, tuy rằng cũng bị không ít vết thương nhẹ, nhưng cũng chỉ cách vòng ngoài cùng một chút xíu thôi, qua một loạt người ở trước mặt này rồi toàn lực thi triển khinh công là có thể rời đi.
Chiến Bắc Liệt hừ lạnh, rút kiếm của Chung Thương ra, ngưng tụ nội lực phóng kiếm ra, thanh kiếm gào thét mà phóng về phía ngực Đông Phương Nhuận.
Kiếm thế rất mạnh, cùng lúc đó, thị vệ Vương phủ nhanh chóng ngăn lại tất cả đường lui của hắn, mắt thấy trường kiếm sẽ đâm vào ngực, Đông Phương Nhuận dứt khoát quyết định để kẻ bên cạnh đâm một kiếm vào tay, rồi nhanh chóng di chuyển, ít nhất để kiếm không đâm thẳng vào ngực.
Đúng lúc này, từ giữa không trung nhảy xuống một bóng đen, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới trước người Đông Phương Nhuận…………..
Phập!
Thanh âm trường kiếm đâm vào người rất nhỏ, lúc này truyền đến tai Đông Phương Nhuận cũng không rõ ràng, hắn trơ mắt nhìn thuộc hạ chắn trướ người hắn, trước ngực là thanh trường kiếm cắm sâu, miệng phun đầy máu, mắt thì mở lớn, thanh âm đứt quãng nỉ non: “Chủ tử…….. đi……..!”
Đột nhiên, từ phía sau bắn tới một ám tiễn về phía hắn, ở không trung phát ra những tiếng xé gió đầy ghê rợn, lúc này đã không kịp tránh.
Đông Phương Nhuận trong mắt hằn tơ máu, rốt cuộc cũng không liếc mắt nhìn thuộc hạ kia một cái, cũng không liếc mắt nhìn ám tiễn kia một cái, hắn không thể phụ lòng thuộc hạ, lập tức phi thân bay đi không quay đầu lại!
Ám tiễn vào thân, ở giữa hậu tâm! (giữa lưng)
Đông Phương Nhuận phun ra một búng máu, nhưng tốc độ không dám chậm trễ chút nào, lợi dụng ám tiễn tăng thêm tốc độ cho mình, giống như một ánh sáng, trong nháy mắt đã tới bìa rừng, tới đó Đông Phương Nhuận quay đầu lại, lộ ra một nụ cười ôn nhuyễn nhưng trong cặp mắt mênh mang kia là lãnh ý lạnh thấu xương, một vết máu dài chảy ra từ khóe miệng, biến mất trong bóng đêm.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nhìn phương hướng hắn biến mất, hơi hơi chau mày, một cảm giác không tốt đột nhiên dâng lên từ dưới đáy lòng.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nhìn phương hướng hắn biến mất, hơi hơi chau mày, một cảm giác không tốt đột nhiên dâng lên từ dưới đáy lòng.
Đúng lúc này, Mục Thiên Mục Dương cấp tốc chạy tới đây, khom mình hành lễ: “Gia! Bắc Yến thái tử Tiên Vu Bằng Phi và hắc y nhân Đông Sở đã bị cứu đi.”