Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Sơn thần?


trước sau

Edit: Kiri

Chiến Bắc Liệt vốn muốn đi cả ngày cả đêm không nghỉ nhưng do Lãnh Hạ đã đến, trái lại thành ra tuần trăng mật của hai người.

Tới thế giới này đã hơn bốn tháng mà đây là lần đầu tiên Lãnh Hạ rời khỏi Trường An, dọc đường đi tâm tình nàng rất tốt, trên môi luôn có ý cười nhàn nhạt, Chiến Bắc Liệt bị ảnh hưởng, cũng luôn cười như gió xuân phơi phới, khóe mắt, đuôi lông mày đều cong lên hết cỡ.

Lúc này tuy đã là cuối mùa thu, cỏ cây cũng úa tàn không ít nhưng những kẻ trên đường lại vô cùng vui sướng.

Ánh hoàng hôn đỏ ối chiếu lên làn nước thu gợn sóng nhẹ nhàng, ánh đỏ ấy như lan tỏa theo làn nước, theo làn gió thu tới khắp nơi, cảnh rực rỡ như lửa cháy, đẹp đến vô ngần.

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ dọc đường đi chậm thưởng thức cảnh vật, thong thả, hài lòng.

Mấy ngày trước thì bình thường ban ngày đi rồi đến đêm sẽ tới một thành trấn nào đó, buổi tối ngủ tại khách điếm, đi dạo chợ đêm, nhấp nháp thức ăn vặt, rồi sáng sớm hôm sau lại đi tiếp.

Đến tận lúc ra khỏi Trường An đã nhiều ngày, dần dần cảnh quang bắt đầu hoang vắng dần, có khi đi một ngày cũng chưa thể tới bất kỳ thành trấn nào, ban đêm ngủ trong rừng thật ra cũng có chút cảm xúc.

Còn nhớ đêm đầu tiên chưa tới được thành trấn, hai người không muốn ngủ trong xe ngựa, liền nằm ngửa trên cỏ nhìn bầu trời đầy sao, Lãnh Hạ bị Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm suốt một đêm, chết cũng không buông tay.

Tới sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Hạ tỉnh lại, liền nhìn thấy Chiến Bắc Liệt bị ngứa khắp người, nàng khẽ cau mày, vén quần áo của hắn lên, liền thấy từng mảnh da thịt bị sâu đốt, rất là kinh người.

Côn trùng hoang dã đương nhiên là rất nhiều, ngay cả hiện tại đã là cuối thu, đêm lạnh nhưng vẫn có côn trùng tới cắn người.

Chiến Bắc Liệt gãi ngứa liên tục, mà vẫn ngây ngô cười nói: “Không sao, không sao!”

Lãnh Hạ nhất thời liền hiểu được sao hắn lại thế này, nhìn hắn ngứa ngáy, cả người đều đỏ rộp lên, trái tim liền thấy cảm động, khó được ôn nhu trả lời: “Vất vả!”

Chiến Bắc Liệt nhất thời sảng khoái, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, thích thú nhắm mắt, cái cảm giác ngứa ngáy liền biến mất hoàn toàn, lập tức nhảy dựng lên, nghiêm túc đáp: “Vì tức phụ phục vụ.”

Nhìn thấy trời cao mây trước ở trước mặt, gió thu xào xạc thổi, nhìn thấy tầm mắt nóng như lửa của Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ không keo kiệt chút nào, thưởng cho hắn một nụ cười yếu ớt, một cảm giác thỏa mãn chưa từng có tràn đầy trong tim.

Bên ngoài xe, Chung Thương ba người và Cuồng Phong ba người cưỡi ngựa đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại cãi nhau rồi ẩu đả làm hành trình cũng thú vị lên không ít.

Thời gian trôi đi nhanh chóng, phần lớn thời gian Lãnh Hạ đều đọc sách, Chiến Bắc Liệt thì nhìn nàng, đắm chìm trong những cái nhăn mặt hay nụ cười chợt thoáng qua, chẳng qua cũng chỉ là một cái nhíu mi, cũng có thể khiến hắn không thể tự kềm chế.

Lúc này, cuối cùng  thì Lãnh Hạ cũng không thể chịu nổi bị hắn nhìn chằm chằm, không được tự nhiên ho khan một tiếng, chuyển tầm mắt đi.

Chiến Bắc Liệt cẩn thận đứng lên, nhìn tức phụ ta xem, đôi mắt nhỏ nhắn hữu thần, trong mắt rất rực rỡ long lanh, đẹp, thật sự là đẹp!

Lãnh Hạ giơ tay lên bóp trán, nhìn trời cực kỳ xem thường người kia, sao lúc trước lại cảm thấy người này bá đạo, sắc bén, tâm tư kín đáo, thiết huyết tranh phong nhỉ?

Chiến Bắc Liệt lại cực kỳ cẩn thận mà ngắm, nhìn tức phụ ta xem, bộ dạng quay người xem thường người khác cũng thật tao nhã, có khí chất, đẹp, thật sự là đẹp!

Lãnh Hạ rốt cục chịu không nổi, ầm một tiếng đập bàn, đang định mở miệng nói thì Chiến Bắc Liệt đã nhảy dựng lên, cầm lấy tay nàng sờ tới sờ lui, sờ trái sờ phải, đau lòng nói: “Tức phụ, đập nhẹ chút.”

Lãnh Hạ vừa bị Chiến Bắc Liệt cầm tay, vừa bất đắc dĩ nhìn trời, có phải mình đã tự tìm phiền toái không?

“Gia, chỗ này không có khách điếm hay quán trà, buổi trưa chỉ có thể dùng tạm chút lương khô thôi.” Thanh âm Chung Thương nghiêm túc vang lên.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đương nhiên cũng không để ý, tuy nói hai người có thân phận là người hoàng thất, nhưng Lãnh Hạ vốn không phải thiên kim tiểu thư nơi khuê phòng, hơn nữa ở kiếp trước, lúc chấp hành nhiệm vụ đã trải qua các loại hoàn cảnh gian khổ, khó khăn, đối với thức ăn không kén chọn, có thể no bụng là được rồi.

Chiến Bắc Liệt lại càng như thế, cuộc sống của hắn từ trước đến nay hơn một nửa là ở quân doanh, trên chiến trường, ở những nơi đó, cuộc sống rất đơn sơ, bình thường đều ăn uống cùng binh lính, nếu bị bao vây ở trên núi thì ngay cả cháo hoa, bánh bao cũng đều không có, rau dại hắn cũng từng ăn sống rồi.

Hai người đợi một lúc lâu mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, Chiến Bắc Liệt vén màn xe lên, liền nhìn thấy sáu thuộc hạ của mình đang nhìn nhau, xấu hổ.

Chung Thương bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thiểm Điện, giận dữ nói: “Gia, lương khô đã mua nhưng lại không mang.”

Lôi Minh đập đầu Thiểm Điện một cái, tức giận nói: “Đều tại tiểu tử nhà ngươi, lại quăng lương khô ở khách điếm.”

Thiểm Điện ủy khuất than thở: “Đi Bắc Yến cũng là ta, lấy lương khô cũng là ta, còn cả ngày bị đánh………..”

Mục Thiên Mục Dương trừng mắt rồi lại trừng mắt, nghĩ thầm rằng, tiểu tử này thật sự là không biết tốt xấu, ngươi có biết lúc ngươi đi Bắc Yến, chúng ta phải sống như thế nào không?

Nước sôi lửa bỏng a!

Không biết là phải sửa phòng bếp bao nhiêu lần đâu!

Mình có thể đói nhưng tức phụ thì không được, Chiến Bắc Liệt trầm ngâm suy nghĩ, rồi phân phó: “Đi tới nơi gần nguồn nước, Chung Thương ở lại, những người khác vào núi săn thú.”

Mọi người nhận lệnh, trong lúc đang điên cuồng trách móc Thiểm Điện, lên núi săn thú đi.

Chiến Bắc Liệt
và Lãnh Hạ đã ngồi trong xe đến tận giờ ngọ, tuy nói là nhàn nhã thoải mái nhưng cũng rất hay bị xóc nảy, hai người lập tức xuống xe, chậm rãi sóng vai nhau bước đi trên con đường đầy nắng và gió.

Chiến Bắc Liệt cười híp cả mắt lại, cảm thấy rằng chỉ cần có mẫu sư tử ở bên cạnh thì hành trình này thực sự có thể so với thiên đường.

Lãnh Hạ kéo hắn đến bờ sông rửa mặt, trên mặt nước ánh hình ảnh của Chiến Bắc Liệt, hàm răng trắng bóng lấp lánh trong nước rồi hắn tuyên bố: “Chúng ta có vợ có chồng.”

Lãnh Hạ hít sâu một hơi, xem thường liếc mắt nhìn hắn, lười trả lời.

Chiến Bắc Liệt nhìn bóng của hai người, càng cảm thấy hắn và mẫu sư tử chính là trời sinh một đôi, đất tạo một đôi!

Trong lúc Lãnh Hạ đang xem thường, và Chiến Bắc Liệt đang tự tiêu khiển, tự vui vẻ, Cuồng Phong năm người đã nghênh ngang trở lại, xách theo mấy con mồi, tay trái chim trĩ tay phải thỏ hoang, Lôi Minh còn bắt được một con hoẵng, thu hoạch rất phong phú.

Mấy người ném con mồi xuống đất rồi bắt đầu………….

Đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Con mồi thì có, nhưng ai sẽ làm, làm như thế nào, đó là một vấn đề.

Bọn họ chính là ám vệ a, thuộc hạ của Chiến thần, nếu nói đến chuyện giết người, đánh nhau, thăm dò tin tức thì tuyệt đối là hoàn hảo nhưng chuyện nấu nướng này thì đâu có làm bao giờ, làm gì có lúc nào tự tay xuống bếp nấu cơm.

Nếu có vấn đề liên quan đến an toàn của Vương gia thì bọn họ nhất định không nói hai lời xông lên phía trước, cho dù là chịu chết!

Nhưng với những cái trò nấu nướng này thì thật sự là bó tay, không biết làm.

Chiến Bắc Liệt vừa đi tới, thấy rất rõ ràng nhưng hắn cũng cảm thấy khó khăn, tuy nói mấy ngày nay khả năng nấu nướng tiến bộ không ít, mỗi ngày đều nấu cơm cho Lãnh Hạ nhưng nấu cơm là làm cơm, hắn thực sự không biết những chuyện thiêu nướng nơi hoang dã này.

Hắn nhíu mày nghĩ nghĩ, rồi chép chép miệng, cực kỳ trịnh trọng hạ lệnh: “Ra bờ sông, nhổ lông, trực tiếp nướng!”

Chung Thương sáu người nhất thời hai mắt sáng lấp lánh, Vương gia quả nhiên là Vương gia a, nhổ lông, cái này ta biết!

Bỗng nhiên, một tiếng thở dài truyền đến từ bờ sông, Lãnh Hạ dở khóc dở cười nhìn nam nhân vừa nảy ra cái ý nghĩ kỳ lạ kia, nhổ lông, trực tiếp nướng? Vậy còn nội tạng? Máu? Ăn được sao?

Tuy nàng không biết nấu cơm, nhưng những chuyện nấu nướng dã ngoại này thì rất hiểu biết, tuyệt đối là chuyên gia trong chuyên gia, kiếp trước không biết đã trải qua bao nhiêu lần lẻ loi trong rừng, sa mạc, đừng nói là thiêu nướng, có khi để giữ gìn thể lực, trực tiếp ăn sống cũng đã từng.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến trước mặt mấy nam nhân kia, hai tay nắm lên hai con chim trĩ, bước tới bờ sông, đi được vài bước thì dừng lại, thấy bọn họ vẫn đứng im như trước, trong ánh mắt khó hiểu của bảy người kia, quát to: “Còn không cầm những con kia chạy theo.”

Mấy người nhất thời hiểu ra, nhanh chóng cầm con mồi chạy theo, chẳng lẽ Tiểu Vương phi sẽ xử lý?

Chiến Bắc Liệt nhìn bóng dáng Lãnh Hạ ở phía trước, mày đều nhăn lại thành một đường, nghĩ muốn khuyên, lại sợ đả kích sự tích cực của tức phụ, hay là không khuyên…………..

Người khác không biết nhưng sao hắn có thể không biết chứ?

Phòng bếp ở Vọng Thu biệt trang sao lại nổ mạnh, ở đó cũng có một phần công lao không thể xóa nhòa của Lãnh Hạ!

Chiến Bắc Liệt đứng tại chỗ rối bời hồi lâu, đến tận khi người đã tới bờ sông thì mới đi tới đó, nhất thời mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi.

Chỉ thấy Lãnh Hạ đang ngồi xổm ở bờ sông, hai tay nhanh nhẹn mổ phanh bụng của một con chim trĩ đã được vặt lông, rất là thuần thục móc hết nội tạng ra, rửa thật sạch, rồi đưa cho Cuồng Phong ở bên cạnh.

Cuồng Phong trố mắt đứng nhìn, đang chìm đắm trong sự sùng bái ‘Thần tượng chính là thần tượng’ lập tức cầm một con thỏ hoang vội vàng mang tới.

Đột nhiên, Lãnh Hạ nhíu mày, ngẩng đầu lên liếc Chiến Bắc Liệt, không khách khí phân phó: “Đứng đó làm gì, đi nhóm lửa!”

Đại Tần Chiến thần gật đầu như gà mổ thóc, vui tươi hớn hở đi kiếm củi nhóm lửa, nhìn tức phụ ta xem, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, có đức hạnh, rất có đức hạnh!

Sau khi Lãnh Hạ đã xử lý xong con thỏ hoang thì mới nhíu mày với đám đệ tử Chung Thương đang ngồi chồm hổm xem, ý tứ: làm không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện