Đình Hạ cùng ba, bốn cô gái trẻ nữa được đưa vào phòng rượu hạng VIP.
Những người kia nhìn qua có vẻ rất chuyên nghiệp, còn cô là người mới, không hiểu vì sao bọn chúng lại dám cho cô tiếp những vị khách sang trọng này nữa.
“Hôm nay vắng mất một người, nên tạm để mày thay thế vậy.
Liệu mà cư xử chừng mực, đừng để khách khó chịu, làm ảnh hưởng đến công việc của tụi tao đó.” Bà chủ hất mặt dặn dò.
Cô bước vào bên trong, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Tiếng nhạc xập xình làm cho Đình Hạ vô cùng khó chịu, đầu óc cứ quay cuồng.
“Bên đó còn trống chỗ, mau đến ngồi xuống đi.” Một cô gái đẩy cô về phía trước.
Mạc Tử Quân cũng có mặt trong căn phòng này.
Hắn bị đối tác làm ăn kéo đến, cũng không biết làm thế nào nên đành miễn cưỡng ở lại.
Trước khi đến đây bọn họ đã dùng bữa ở nhà hàng, uống cũng kha khá, hiện tại hắn có chút buồn ngủ, không hứng thú với những thứ xung quanh nữa.
Đình Hạ tìm chỗ ngồi xuống, học theo những cô gái kia, cầm rượu lên rót.
Đúng lúc Mạc Tử Quân ngước mặt lên nhìn cô, bốn mắt chạm nhau bàng hoàng.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Đình Hạ nặng nề đặt chai rượu xuống bàn, ánh mắt hỗn tạp, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Sao cô xui xẻo như vậy, lại có thể gặp Mạc Tử Quân ở cái nơi quỷ quái này?
“Mạc tổng, người quen của anh sao?”
Hắn nhếch môi cười khẩy, giễu cợt nói:
“Ừ! Tôi là khách quen của cô ta mà.” Nói xong, Mạc Tử Quân còn cố tình dùng ngón tay đẩy dây áo của Đình Hạ xuống.
Ba năm rồi mới gặp lại cô, Mạc Tử Quân ngàn vạn lần cũng không dám tin Đình Hạ lại biến thành bộ dạng như bây giờ, cùng quẫn vào hộp đêm làm kỹ nữ.
Cô thở dài nhè nhẹ, trong lòng thừa biết người đàn ông kia đang nghĩ gì về mình.
Nhưng mà hắn đáng để Đình Hạ quan tâm sao? Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn khinh thường cô, không có gì đáng lạ.
“Rót rượu đi chứ?” Hắn nâng ly chờ đợi.
Đình Hạ một lần nữa cầm bình rượu lên, cố nén hết cảm xúc tiêu cực lại, chậm rãi rót chất lỏng màu đỏ sóng sánh vào chiếc ly pha lê lấp lánh.
Tức thì, Mạc Tử Quân nâng cằm cô lên, đem cả chai rượu ngáng miệng mà đổ vào họng cô.
Đình Hạ nuốt ừng ực, hai tay mất thăng bằng vẫy loạn, nhưng người đàn ông kia vẫn không hề dừng lại.
Đến khi được trả lại tự do, cô mới ôm ngực ho sặc sụa.
Mạc Tử Quân vẫn độc ác như ngày nào, không ngừng tìm cách giày vò cô gái nhỏ.
Đôi mắt Mạc Tử Quân dần trở nên đục ngầu, rượu làm cho hắn mất đi một phần lý trí.
Hắn bóp mạnh cằm của Đình Hạ, vặn vẹo trong mấy đầu ngón tay dài.
“Chuyên nghiệp thật!”
“Ngoài tôi ra, cô đã phục vụ bao nhiêu thằng đàn ông rồi?”
“Hay là lát nữa lại qua đêm với tôi nhé?”
Từng câu nói cợt nhả thốt ra từ miệng hắn, Đình Hạ khẽ cười chua chát.
Nếu người đàn ông này đã muốn như vậy, có phải cô nên chiều lòng hắn một chút không?
“Được.
Buổi tối nay của tôi dành cho Mạc tổng vậy!”
Mạc Tử Quân hừ nhẹ một tiếng, rồi mặc kệ đám người kia mà nhấc bổng Đình Hạ lên vai.
Hắn gọi một cuộc điện thoại, sau khi người ở bên kia xác nhận liền ôm cô lên tầng cao nhất của tòa