15/7/2020
Editor: Meow
"Tuyệt cảnh vương giả! Tuyệt cảnh vương giả! Quán quân khu Đông!"
"Nữ thần băng giá! Nữ thần băng giá! Bá thiên hạ!"
"Nữ vương bạo phong! Nữ vương bạo phong! Phong độ vương giả!"
...!
Tiếng hét điên cuồng, như chấn động cả bầu trời.
Người xem trên khán đài hưng phấn như không muốn sống, tranh nhau muốn đi đầu thai.
Từng tiếng hét điên cuồng, còn kém đem cả gậy huỳnh quang quẩy mạnh hú hét.
Trên toàn bộ màn hình lớn của sân thi đấu, xuất hiện mười hai chiếc phi hạm sáng loáng.
Trong nháy mắt, tiếng la hét càng kích động, lấn át cả tiếng của trọng tài.
Đây chính là hạng mục thi đấu có độ khó cao nhất, được hoan nghênh nhất năm 2070 - thi đấu phi hạm.
Cũng là hạng mục đốt tiền nhất, vì thế tiền thưởng cao đến người nghe líu lưỡi.
Một đêm phất lên cũng không phải nói đùa, chỉ cần bạn là thiên tài điều khiển chiến hạm.
Sau khán đài, tất cả tuyển thủ dự thi đang chuẩn bị.
Hạ Hành là một trong các tuyển thủ dự thi, một mình một người ngồi ở góc không người sau khán đài, hết sức chuyên tâm chơi trò chơi.
Hắn mặc áo T shirt trắng, bên ngoài khoác áo kaki giá rẻ, màu xám tro, nhìn còn hơi bẩn, so với đám người dự thi xung quang, như là không cùng một thế giới.
Người đi ngang qua nhìn hắn mặt mày nghiêm túc, ngũ quan nhăn nhíu, còn tưởng chơi trò gì kịch tính lắm, ghé qua nhìn một cái...!Ôi, đây là game thịnh hành của đám học sinh tiểu học mà.
Sáng nay Hạ Hành ăn xôi, dính ở kẽ răng, làm hắn vươn lưỡi liếm từ sáng đến giờ, nửa bên mặt cũng sắp bị liếm lệch.
Hôm nay Hạ Hành là được người thuê đến thi đấu.
Người thuê hắn, là Hàn Tiếu, một tên phú nhị đại, một đường rải tiền mua thẳng vào vòng chung kết đấu phi hạm khu Đông.
Mấy ngày trước, Hàn Tiếu nhìn trúng một người đàn ông trẻ tuổi, đi đâu cùng mời đối phương, cả trận chung kết này cũng không ngoại lệ.
Lúc này, Hàn Tiếu nhìn chẳng khác nào con khổng tước xòe đuôi, cả người toát vẻ "Thiếu gia ta đây phú khả địch quốc." Hạ Hành núp ở góc này chơi game, cũng là vì muốn tránh hít phải hương vị giàu sang từ kẻ này.
Đứng cạnh Hàn Tiếu là một người đàn ông trẻ tuổi trắng nõn, dáng người thon dài, mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, so với cái tên "không thiếu tiền chỉ thiếu não" Hàn Tiếu bên cạnh, cao hơn nửa cái đầu.
Đáng thương Hàn Tiếu còn cố gắng ôm bả vai người ta, nhón muốn gãy cả chân cũng không thể với tới.
Biểu tình của người kia có chút hờ hững, Hàn Tiếu cười cười nói nói gì, cũng chỉ nhàn nhạt cười.
Trong lòng Hạ Hành lặng lẽ thắp một cây nến cho Hàn đại thiếu.
Hàn Tiếu vung tiền thật nhiều, đừng nói làm được gì, đến cả tay nhỏ người ta còn chưa được sờ.
Hạ Hành từng nghe người ta nói, yêu đương mà, phải là ngươi tình ta nguyện.
Lạt mềm buộc chặt, án binh bất động, đều là cao chiêu, Hàn đại thiếu gia không phải là đối thủ của người này.
Tiếc là, càng không có được, càng rối loạn.
"Hà Hoan à, anh chờ xem, lần này em* đã bỏ ra ba triệu nâng cấp hệ thống động cơ của chiếc phi hạm kia! Chắc chắc có thể đem mấy chiếc phi hạm khác đánh về tận nhà bà nội!"
[1] vì anh này muốn tán anh Hoan nên mình để xưng anh em nhé
Ồ, thì ra người đàn ông này tên là Hà Hoan.
Dùng ba triệu nâng cấp hệ thống, lại không nâng nổi đầu óc Hàn đại thiếu này.
Thanh âm Hà Hoan chậm rãi vang lên, trong trẻo nội liễm: "Dùng tiền không phải vạn năng, dù nâng cấp cũng như vậy thôi.
Người điều khiển phi hạm vẫn quan trọng hơn."
Hàn Tiếu lập tức chân chó giơ ngón cái: "Hà Hoan, đúng là anh nhìn xa trong rộng! Yên tâm, lần tranh giải này, em tự mình đảm nhiệm vị trí phi công, cầm lái điều chỉnh phương hướng, còn các vị trí pháo thủ, phòng ngự sư, chữa trị sư cùng đều là cao thủ."
Hạ Hành ngồi xổm cách đó không xa không nhịn được cười giễu cợt.
Bởi vì đích thân Hàn đại thiếu ra sân, mới là vấn đề đó.
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội heo.
Trước kia, cùng Hàn Tiếu tranh tài đều là mấy tên nhà giàu, một người hai người đều chỉ theo trào lưu, là mấy tên bao cỏ nhà giàu.
Đến lúc vào khoang điều khiển, còn một giờ trước khi bắt đầu thi đấu, tất cả mọi người đều có chút nóng nảy.
Cái gì gọi là giàu chảy mỡ? Giờ họ đều hiểu rồi.
Hà Hoan nói: "Phòng ngự sư cùng chữa trị sư đều ổn.
Nhưng phi công cùng pháo thủ phải phối hợp tốt, nếu không có độ tương thích với nhau, e là rất khó tranh giải."
Phi công, là người điều khiểu phương hướng, phụ trách lái phi hạm.
Pháo thủ, chính là điều chỉnh hỏa lực thu phát, dùng để đánh trực diện hay bắn tỉa đánh lén.
Hai vị trí này nếu không có độ tương xứng cao, thì không cách nào phối hợp ăn ý công kích cùng phản kích.
Ồ, xem ra tên Hà Hoan này còn là một tay trong nghề.
Bởi vì không quay đầu, nên Hạ Hành cũng không biết, Hạ Hoàn kia luôn cười nhàn nhạt nhìn hắn.
Hàn Tiếu hất hàm: "Này, Hạ Hành! Nghe thấy lời Hà Hoan chưa! Cậu dù sao cũng là pháo thủ, đừng có kéo chân sau team!"
"Yên tâm —— dù ngài muốn lên sao Hỏa, tôi cũng sẽ bắn theo một đường pháo hoa đưa tiễn."
Hạ Hành đến mí mắt cũng không thèm nâng một chút.
"Hừ! Cậu mới lên sao Hỏa! Cả nhà cậu mới lên sao Hỏa!" Hàn Tiếu nổi giận: "Sao Hỏa là nơi quái quỷ gì? Đó là nơi người đại cầu có thể lên sao?"
Hạ Hành biết mình làm kim chủ mất hứng, nhưng ai bảo hắn thực lực mạnh mẽ, ở khu Đông có chút danh tiếng, nếu không là Hàn Tiếu, cũng sẽ có tên nhà giàu khác vung tiền thuê hắn làm pháo thủ.
Thực sự đáng gờm, là những người nhìn như không biết gì, trên thực tế lại không gì không thể.
Tỷ như Hạ Hành.
"Cái đó...!Hà Hoan, anh đừng để ý Hạ Hành.
Cậu ta tới từ thành phố nhỏ, chưa trải đời..." Hàn Tiếu tới cạnh Hà Hoan nói.
"Hắn trải đời ít hay nhiều chắc chắn là hơn cậu." Hà Hoan lạnh nhạt đáp.
Hạ Hành dừng một chút, không ngờ Hà Hoan đánh giá cao mình như vậy.
"Cảm ơn lời khen, tôi đúng là có thể lái được phi hạm lên sao Hỏa, tin hay không tùy anh."
Hàn Tiếu ghét bỏ đang muốn mở miệng, nhưng Hà Hoan đã nói trước.
"Tôi tin."
"Ồ? Sao có thể nhìn ra được?" Hạ Hành đột nhiên cảm thấy hứng thú với người này.
Hà Hoan nở nụ cười, đến trước mặt Hạ Hành ngồi xuống.
Rõ ràng là một khuôn mặt tinh xảo, nhưng Hạ Hành lại cảm thấy bị áp bách.
Hắn theo bản năng ngửa ra sau, thiếu chút ngã ngửa.
Hà Hoan đối diện chợt đưa tay, nắm cổ tay hắn giữ lại.
Hạ Hành còn chưa kịp hất tay đối phương, Hà Hoan cũng rất có lễ độ mà thả trước.
"Cảm ơn..." Hạ Hành nói.
"Chân của cậu thật thẳng thật dài." Hà Hoan rũ mắt, nhìn chân Hạ Hành đang mặc quần jean.
"Cảm ơn đã khen." Nhưng sao lại cảm thấy có gì đó sai sai?
"Mặc dù nhìn gầy, nhưng cơ bắp cân xứng, thân thể đúng là ở trạng thái tốt nhất.
Đây không phải là người bình thường có thể nắm rõ mức độ luyện tập để giữ được thân hình như vậy."