Editor: Meow
Trần Ngọc thở dài: "Còn ba vị trí kia, các cậu tự nghĩ cách đi.
Tôi còn có việc, đi trước."
Trước khi đi, Trần Ngọc vỗ vai Hạ Hành: "Giao cho cậu."
Từ ánh mắt Trần Ngọc, Hạ Hành thấy được sự tán thưởng rõ ràng.
"Ngọc ca yên tâm, xem như chỉ có mình em, Triệu Như Tùng cùng mấy câu lạc bộ kia cũng không phải đối thủ của em đâu."
Hạ Hành vỗ vai mình, trước mặt những người này, hắn cảm thấy mình được coi trọng.
Hiếm khi Trần Ngọc nở nụ cười.
Chu Hồng ghé lại gần Hà Hoan nói: "Tôi nhìn ra rồi."
"Nhìn ra cái gì?" Hà Hoan cười hỏi.
"Nếu có một ngày, Ngọc ca về lại hạm đội, cũng hỏi một vấn đề như cậu vừa nãy, chắc chắn nhóc kia sẽ mở to mắt nói em nguyện ý."
Hà Hoan cười: "Đáng tiếc, Ngọc ca cũng là pháo thủ."
Hạ Hành mặt không cảm xúc, lòng thầm nói, tôi cũng có thể làm phi công của Ngọc ca đó.
Vừa ngước mắt lên, Hạ Hành liền thấy Hà Hoan đang như cười như không nhìn mình.
Y đến trước mặt Hạ Hành, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt hắn nói: "Nếu có một ngày như vậy, tôi sẽ không để cậu đi làm phi công của Trần Ngọc."
Tay Hạ Hành đang đút trong túi theo bản năng nắm lại, hắn không rõ, sao mình nghĩ gì Hà Hoan đều có thể đoán được?
"Sao tôi không thể làm phi công của anh ấy? Có lẽ kĩ năng của tôi không bằng anh, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi kém cỏi." Hạ Hành nhìn y nói.
Hà Hoan rũ mắt nở nụ cười, vươn tay tính sờ đầu Hạ Hành.
Lại nữa? Tên này vuốt đầu vuốt đến nghiện rồi à?
Hạ Hành nhanh chóng ngả về sau né, không nghĩ tới Hà Hoan đưa tay vuốt cằm hắn một cái.
"Nhìn đi, nếu tôi là đối thủ của cậu, ngay cả phương hướng hành động của tôi cũng không phán đoán được, sao cậu có thể nắm trong tay việc điều khiển phương hướng của chiến hạm chứ." Hà Hoan dùng giọng điệu ôn hòa không mang bất kỳ ý giễu cợt nào, "Kỳ thật chính cậu cũng biết, cậu càng hưởng thụ cảm giác tiêu diệt đối thủ giữa ngàn cân treo sợi tóc.
Vậy nên, so với phán đoán nắm chắc phương hướng, cái cậu am hiểu hơn đó là nháy mắt chớp lấy cơ hội."
Hạ Hành trầm mặc, cảm giác như trong lòng bị nắm lấy một cái.
Quan Thành cũng từng nói, so với xem hướng di chuyển, Hạ Hành càng thích hợp hơn với việc chớp thời cơ.
Cố Hoài đến trước mặt hai người, nói với Hạ Hành: "Chính sự hôm nay đến đây thôi.
Chúng tôi còn phải về căn cứ, giờ đưa cậu về nhà trước."
"Đưa gì chứ? Tôi cũng không phải con gái."
Hạ Hành vừa nói, tầm mắt dừng lại trên bàn nước ngọt.
Hà Hoan cười, cầm nước ngọt đến, gõ nhẹ lên trán hắn.
"Đi thôi, dù sao thì chúng tôi cũng lớn hơn cậu đó."
"Lớn? Cái gì lớn?" Hạ Hành theo bản năng hỏi.
Chu Hồng thở dài: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không hỏi vấn đề ngớ ngẩn này."
"Đương nhiên là lớn tuổi hơn cậu, quân hàm lớn hơn cậu, cộng thêm tiểu đệ đệ cũng lớn hơn cậu." Hà Hoan cười nói.
Hạ Hành bực mình: "Anh đã so với tôi chưa? Sao anh biết..."
Nghĩ đến gì đó, Hạ Hành nhanh chóng ngậm miệng.
Nói thêm gì nữa, không khéo Hà Hoan lại bảo hắn giữa ban ngày ban mặt tuột xuống so luôn.
Nếu da mặt không dày bằng người ta, vậy thì im miệng.
Khi xe vừa lái đến khu cũ nát hạ thành, Chu Hồng nhíu mày lại.
Từ thời điểm phản kích của trái đất, hạ thành này đã bị oanh tạc rất nghiêm trọng, qua rất nhiều năm cũng không thể khôi phục.
Nhìn những ngôi nhà cao thấp không đều, đường phố cũ kĩ suy tàn, Chu Hồng thở dài.
"Cậu ở đây?"
"Ở đây thì sao? Chỗ này rẻ còn tiện lợi." Hạ Hành không hề gì nói.
Hắn biết Chu Hồng không có ý chê bai, chỉ đơn giản là cảm thấy nơi này hoàn cảnh không tốt.
Xe trên đường tiến vào hấp dẫn không ít người chú ý.
"Nơi này quá loạn." Chu Hồng nói.
"Bình thường thôi, tôi chưa bao giờ ăn thiệt."
Chu Hồng dừng xe trước một nhà trệt nhỏ, Hạ Hành xuống xe.
Bên cửa kính khác hạ xuống, Hà Hoan ló đầu ra: "Hạ Hành, nước ngọt nè."
"Tôi không cầm." Hạ Hành tức giận nói, "Ai mà không mua nổi một chai nước ngọt chứ."
Thanh âm Hà Hoan lại vang lên: "À, thế thôi, Ngọc ca bảo tôi đem cho cậu.
Cậu không cần, vậy thôi..."
Hạ Hành vừa nghe là Trần Ngọc cho, lập tức đi đến, lấy về.
Còn chưa kịp xoay người, cổ áo hắn đã bị đối phương túm lấy kéo lại, lảo đảo nghiêng về phía trước, may hắn phản ứng nhanh, một tay chống vào cửa xe, không là phải cùng Hà Hoan tiếp xúc thân mật rồi!
Ôi, trái tim nhỏ bé cũng nhảy cả lên.
"Nhóc con, mì xào lần trước ca làm ăn ngon không?"
Hôm nay trời nắng đẹp, tia nắng dịu nhẹ ánh lên đôi mắt trong veo của Hà Hoan như sáng bừng lên, đuôi mắt nhẹ giương lên, khi cười cảm giác như mang theo ẩn ý, nếu không cười, còn mang theo mấy phần lạnh nhạt.
Thật chán, không nghĩ tới khoảng cách gần vậy còn rảnh ngắm mắt của y.
Hạ Hành lạnh lẽo nói: "Có ngon hay không, cuối cùng cũng phải vô bụng rồi thải ra đúng chứ?"
"Hạ Hành a~..." Chợt Hà Hoan kéo dài giọng, gọi tên hắn.
Ở nơi hạ thành huyên náo như vậy, hai chữ này vẫn đặc biệt rõ ràng.
"Gì đó?"
"Có người rất thú vị, tựa như nước ngọt ấy, vừa mở nắp, ga bật lên thì không còn gì nữa."
Hà Hoan đưa tay chống lên cửa sổ xe, nâng cằm nhìn hắn.
"Anh nói tôi à? Hay là nói tính tình tôi giống nước ngọt? Nói xong là thôi?" Hạ Hành vẫn đứng đó, hắn cũng không hiểu vì sao mình còn đứng đây chưa đi.
Hà Hoan lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Cậu cũng không phải nước ngọt."
"Vậy tôi là cái gì?" Hạ Hành tò mò.
"Cậu là rượu mạnh, đốt cháy cổ họng, rồi lan dần."
Khi Hà Hoan đè thấp giọng, thanh âm mang theo sự trong trẻo thanh lãnh từ tính.
Hạ Hành theo bản năng tiến lên thêm nửa bước, còn muốn nghe thanh âm y nữa, ai ngờ Hà Hoan kia liền giơ tay chạm vào ngực hắn đẩy xa ra chút: "Về nhé."
Hạ Hành bực mình, tên này thật là, mình vừa thấy hơi hứng thú với y chút, y đã đuổi mình đi.
A đúng rồi! Lạt mềm buộc chặt! Chiêu này y đã từng dùng với Hàn đại thiếu kia.
Ôi, không đúng...!Mình cũng chả muốn theo đuổi y, cũng không muốn kết giao với y...!
Đi được hai bước, Hạ Hành chợt nhớ đến gì đó: "Này cái người gọi Hà Hoan!"
"Sao vậy?" Hà Hoan hỏi.
"Anh...!anh là thao tác viên cấp A hả?" Hạ Hành hỏi.
"Cậu đoán xem."
Dứt lời, Hà Hoan vẫy vẫy tay, rời đi.
"Xì, không nói thì không nói."
Thật ra thì Hạ Hành càng muốn hỏi, anh có biết quen thao tác viên điều khiển [Cuồng sóng -21] trong buổi diễn tập quay trực tiếp đó không.
Khi họ vừa rời đi, Hạ Hành mới phát hiện trong nhóm nhỏ nhảy thiệt nhiều tin nhắn.
"Không phải các anh đều là người hạm đội liên bang sao? Không điềm tĩnh khuôn khổ, nghiêm túc cứng nhắc gì à?"
Sao tám nhảm nhiều như vậy!
Nói thế nhưng Hạ Hành vẫn mở nhóm nhỏ ra, dù sao thì Ngọc ca cũng ở trong này đó.
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Tiểu Hạ Hành này, cậu ở chỗ kia thật khiến người lo lắng! Đừng để lần sau các anh đến tìm cậu, cậu đã bị chôn luôn trong nhà đó!]
Hạ Hành cười cười, anh mới bị chôn đó! Chờ trở về căn cứ liền để Hà Hoan chôn anh luôn đi!
Lão Cố: [Chúng tôi đều đã từng tham gia trận chiến đó, mong cậu có thể xem chúng tôi như anh em.]
Thật ra thì trong mấy người này, trừ Trần Ngọc ra, Hạ Hành cảm thấy Cố Hoài này cũng rất tốt.
Cố Hoài vừa nhìn đã biết là lỡ chơi với bạn xấu Hà Hoan kia, điển hình của nhầm đường lạc lối.
Những người thẳng thắn lại ít nói, là những người nghĩa khí nhất.
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Hahaha, đừng nhìn lão Cố nghiêm túc cứng nhắc như vậy, hắn thấy nhà cậu nhỏ như vậy, còn tính lôi cả tiền để dành cưới vợ ra đưa cậu đó, nếu không về căn cứ, chắc hắn vẫn còn băn khoăn đắn đo cái nhà kia của cậu đó.]
Hạ Hành dừng bước, những người này không phải thương hại hắn, mà là thực sự lo cho hắn.
Giương mắt nhìn nhà mình, cũng khá tốt mà.
Lão Cố: [Hoàn cảnh xung quanh cũng khiến người lo lắng, nhiều người hỗn tạp.]
Hạ Hành hít một hơi, nghiêm túc trả lời: [Không cần lo lắng.
Ở hạ thành này, chỉ có tôi bắt nạt người, người khác còn không dám làm gì tôi.]
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Ý chúng tôi không phải thế!]
Lão Cố: [Không phải ý này.]
Hạ Hành sờ sờ gáy, chợt nhớ tới tối qua, liên lạc viên câu lạc bộ cũng nói, ở trước người quý trọng mình, hắn có thể tùy hứng.
Bị đám ông lớn này "quý trọng", Hạ Hành rất muốn nói, mấy người nhanh đem mấy lời gà mẹ kia lấy về đi.
Hạ Hành mở tủ lạnh, ôi, trống rỗng, gì cũng không có, hết nước hết đồ ăn.
Hắn không thể làm gì khác hơn là đóng tủ lạnh, chạy ra chợ một chuyến.
Vừa mở cửa, đã thấy Trần Ngọc thế mà không đu, đứng trước cửa nhà hắn.
"Ngọc ca? Không phải anh về rồi sao?"
Trần Ngọc cười: "Hôm nay lần đầu gặp, còn chưa nói với cậu mấy lời đàng hoàng, lúc đó bọn Chu Hồng đều ở đây, có mấy lời không tiện nói.
Giờ còn lại hai người chúng ta, trò chuyện một chút chứ.
Thế nào, dẫn tôi đi dạo quanh đây một chút?"
"Vậy nên, Ngọc ca à, anh đặc biệt quay lại tìm em?"
"Ừ.
Không vui hả?"
Hạ Hành đương nhiên là rất hoan nghênh, rút tay khỏi túi quần, thầm nghĩ xem nên dẫn Trần Ngọc đi dạo nơi nào mới được?
Chỗ này ăn ngon vui chơi gì đều không có, cảnh đẹp cũng không, Hạ Hành nghĩ căng cả não cũng chỉ đành dẫn Trần Ngọc đi dạo phố.
"Kỳ thực chúng ta đều là người từng trải."
Một chiếc xe máy gầm rú lướt qua, tiếng động cơ gần như át cả thanh âm Trần Ngọc.
"Em...!em đương nhiên biết."
"Lúc sáu tuổi cha mẹ hi sinh, mười sáu tuổi đánh trận trái đất phản kích, mười bảy tuổi bị phái đến cứ điểm mặt trăng, thiếu chút mất mạng.
Mười tám tuổi phái đến cứ điểm trạm không gian, lại đụng trúng chiến trận.
Chiến dịch kia tỷ lệ sống chỉ là 60%, phòng ngự sư bị bắn xuyên ngực, lần đầu tiên trơ mắt nhìn máu chiến hữu nhuộm đỏ cả khoang.
Hai mươi tuổi lại bị phái đến Hỏa vệ một, đó là cứ điểm gần quân địch nhất, ba năm kia, pháo thủ, phòng ngự sư, chữa trị sư đều đã đổi ba lượt, mãi đến khi Cuộc chiến Hắc yểm kết thúc, lại nằm trong phòng theo dõi nửa năm."
Thanh âm Trần Ngọc bình tĩnh nói.
Hạ Hành kinh hãi, hắn chỉ nghe qua Trần Ngọc anh hùng như vậy, mà không biết những gì phải đánh đổi đằng sau đó.
Trần Ngọc chợt cười: "Này nhóc, vẻ mặt gì đấy.
Đó không phải tôi."
"Hả? Thế là ai?" Hạ Hành ngơ ngác.
"Cậu đã xem phát sóng trực tiếp buổi diễn tập của hạm đội khu Đông chưa?" Trần Ngọc hỏi.
"Đương nhiên chứ ạ.
Trung đội một đối chiến với tiểu đội đột kích."
"Người tôi nói chính là một trong những người kia, là thao tác viên đang tại ngũ."
Nghe được hai chữ "tại ngũ", Hạ Hành đã biết Trần Ngọc không thể nói cho mình biết người kia là ai.
"Tôi chỉ muốn để cậu tin rằng, trên đời này còn có người sẽ hiểu cậu, ủng hộ cậu.
Cậu không cần phải đơn độc một mình, cũng tuyệt đối không cần phải một người một mình."
"Cảm ơn anh." Hạ Hành quay mặt sang bên, sợ Trần Ngọc nhìn thấy hốc mắt ẩm ướt của mình.
"Vậy lần này tôi đi thật này." Trần Ngọc vỗ vai Hạ Hành.
Hạ Hành đứng đó, nhìn Trần Ngọc rời đi.
Người Ngọc ca vừa nói đến, rốt cuộc là ai?
Xưa nay Hạ Hành luôn không hứng thú để ý đến cuộc sống người khác, nhưng Ngọc ca đã nhắc đến đợt diễn tập phát sóng trực tiếp kia, người duy nhất Hạ Hành có thể nghĩ đến, là vị thao tác viên [Phượng hoàng zero] kia, hoặc là [Sóng to -21].
Nếu mình trở về hạm đội, nói không chứng có thể nhìn thấy những cao thủ kia.
Nhưng mà...!còn chưa phải lúc.
Hạ Hành lắc lư đến chợ mua thức ăn.
"Ông chủ, đồ ăn này đều không còn tươi, tính rẻ một chút." Hắn ngồi xổm trước gian hàng trả giá.
"Thế để tôi cho không cậu luôn đi?" Ông chủ tức giận nói.
"Được.
Cảm ơn ông." Hạ Hành xách thức ăn, nghênh ngang đi.
Ông chủ ngồi tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng Hạ Hành.
Ngay lúc đó, đầu đường vang tiếng ầm ầm, mặt đất chấn động, làm người đi trên đường đều bị dọa.
Bụi bặm theo gió bay tứ tung.
"A! Có một ngôi nhà sập! Nhà sập!"
"Bên trong có ai không?"
"Không biết! Hình như là có người ở, không phải nhà kia rất cũ rồi sao?"
Hạ Hành nghiêng đầu, như nhận ra cái gì, chạy về đầu đường.
Sau đó hắn nhìn thấy căn nhà kia của mình nằm một đống trên đất, bụi bay khắp nơi, người xung quanh đều ho khan.
"Cậu trai này, đó hình như là nhà cậu nhỉ?" Ông chú đối diện nói.
"Vâng, chú à, chú cũng phải cẩn thận." Hạ Hành nói.
"Cẩn thận cái gì?"
"Cẩn thận nhà chú cũng sập đó!" Hạ Hành nói như chuyện đương nhiên.
"Phi phi phi cái miệng xúi quẩy."
Nhà này sập, Hạ Hành cũng không thấy tiếc lắm.
Đồ dùng trong nhà đều là mình kiếm từ bãi rác về, chủ nhà cũng chẳng quan tâm lắm, còn thường xuyên quên thu tiền phòng.
Thứ đáng tiền nhất trong ngôi nhà đó, e là cái chai nước ngọt kia.
Hạ Hành còn định mua đồ ăn, vừa ăn thức ăn, vừa uống nước ngọt, tận hưởng một chút.
Cuối cùng nhà sập, nước ngọt chắc cũng không còn.
Hắn còn chưa từ bỏ ý định, đào nửa ngày, kiếm được cái nắp chai.
"Haiz, còn chưa có uống."
Nhớ lại vừa này Chu Hồng cùng Cố Hoài nhắn mấy cái tin kia, cái gì mà lo lắng hắn ở cái nhà chưa, không chừng ngày nào đó bị chôn dưới nhà luôn, bỗng rất muốn nói, đây là một đám người miệng quạ sao?
Sao vừa nói một cái liền sập chứ?
Hạ Hành là người tâm lớn, không nghĩ nhiều, hắn xách thức ăn, đi lang thang phụ cận, xem xem có chỗ nào dán quảng cáo cho thuê phòng nhỏ không.
Tìm mãi kiếm mãi, đến tận gần giờ cơm tối, vẫn không kiếm ra chỗ.
Hắn tính ghé qua bãi rác thường đến, nhặt vài tấm bìa cứng, tùy tiện kiếm một chỗ ngủ.
Lúc này quản lý câu lạc bộ gọi đến.
"Alo, tiểu Hạ Hành, câu lạc bộ vừa nâng cấp hệ thống phi hạm, nếu cậu rảnh thì qua test thử chút đi!"
Hạ Hành giật giật tai: "Không phải chứ, đến đội ngũ tuyển thủ hoàn chỉnh còn chưa kiếm đủ, đã nâng cấp hệ thống?"
Xem ra cái câu lạc bộ này có hạm đội liên bang làm chỗ dựa, giàu nứt đố đổ vách nha.
"Có ông chủ lớn kia, lo gì không kiếm được đội ngũ?"
Hạ Hành nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Nếu thật không được, còn có thể đem mấy học viên dự bị nhét vào.
Tuy rằng trình độ mấy học viên kia thật chẳng đáng để nói.
Trước Hạ Hành còn lo lắng câu lạc bộ này sẽ bị Triệu Như Tùng gây phiền toái.
Giờ nhìn lại, Triệu Như Tùng không bị bọn họ chọc đến là may lắm rồi.
"Vậy được, tôi đến...!Có nước ngọt không?"
"Có! Đương nhiên có! Ăn uống miễn phí!"
Hạ Hành vừa nghe, được luôn, ăn chùa uống chùa, không đi là thằng ngu!
Chờ hắn vừa đến câu lạc bộ, chỉ thấy hai người là hắn cùng quản lí.
Hạ Hành đến xem thử hệ thống trước, vừa ra đã nhìn thấy trên bàn chuẩn bị nước ngọt, các loại bánh cùng cơm cà ri bò.
"Tiểu Hạ Hành, tôi mời cậu ăn cơm, cậu có thể giúp tôi một việc không?" Quản lí đứng bên cạnh, vặn vặn ngón tay, nhìn cái biết ngay có việc cần nhờ hắn.
"Có chuyện cứ nói, cái bộ dáng kia...!Thật không đàn ông tí nào."
Quản lí này cũng không biết uống thuốc gì, suốt ngày giơ lan hoa chỉ, Hạ Hành nhìn còn cay mắt.
"Cậu xem câu lạc bộ chúng ta vừa thành lập, nhân viên không đủ, đúng ra buổi tối phải có bảo vệ.
Nhưng nếu tôi suốt ngày ở đây, có khi vợ tôi đòi ly hôn mất."
Hạ Hành nghẹn một chút: "Anh kết hôn rồi?"
"Đúng vậy.
Vợ tôi mang thai, thời điểm này cần người ở bên.
Tôi trả cho cậu một đêm năm trăm, cậu giúp tôi trông câu lạc bộ được không?" Quản lí bộ dạng khẩn trương, như sợ Hạ Hành từ chối.
Hạ Hành chớp mắt, còn có chuyện tốt như vậy à?
Ban ngày nhà mình vừa sập, hắn đang tính toán đi nhặt bìa ngủ tạm, thì có chỗ ở?
Chợt Hạ Hành nghĩ đến, có khi nào Hà Hoan thần kinh kia sợ hắn lỡ hẹn, nên đã thừa dịp mình ra ngoài mua đồ, tìm quân công binh đến phá ngôi nhà cũ nát nguy hiểm kia?
Chắc cả Ngọc ca cũng biết, nên mới đột ngột quay lại tìm hắn, kiếm cớ lôi hắn ra khỏi nhà?
Không không không, Ngọc ca sao có thể thông đồng làm bậy với Hà Hoan kia chứ? Hơn nữa y cũng về căn cứ luôn, làm gì có thời gian kiếm người tới phá nhà hắn.
Quản lí cho là hắn đang do dự, tiếp tục tăng giá: "Năm trăm không được...!vậy mua cậu sáu trăm một đêm?"
Hạ Hành xị mặt: "Không cần thù lao, tôi cũng chả phải vịt [1]."
[1] vịt: trai bao
Quản lí vỗ bả vai Hạ Hành: "Ôi chao, nhóc thật đáng ghét! Sao lại học giọng điệu ông chủ lớn rồi."
Bỗng nhiên Hạ Hành cảm giác mình bị sỉ nhục: "Anh nói gì cơ? Tôi học Hà Hoan chó già không biết xấu hổ kia?"
"Không không không! Ai cũng không học được bộ dáng kia của ông chủ lớn! Tôi đi nhé.
Chỗ đồ này cậu cứ ăn thoải mái, trên lầu có mấy căn phòng cho đội viên ở.
Cậu có thể chọn trước một gian mình thích." Quản lí nhanh chóng rời đi.
Chạy xuống lầu, âm thanh quản lí lại truyền lên: "Tiểu Hạ Hành ơi, tối nhớ đóng kín cửa, không được mở cửa cho người lạ, không được nói chuyện với người lạ!"
"Haiz, tôi cũng không rảnh đi nói chuyện với người lạ." Người này nghĩ mình là nít ba tuổi à?
Hạ Hành chả nghĩ nhiều, đến trước bàn ăn, ngốn sạch bánh ngọt cùng cơm cà ri.
"Ôi, quản lí này thuộc tính nhân thê hở? Làm cơm cà ri ngon như vậy?"
Hạ Hành còn tính cầm chén lên liếm sạch luôn.
Ăn uống no nê, Hạ Hành vào hệ thống mô phỏng, chỉnh tốc độ nhanh gấp đôi, bắt đầu tập