“Thuyền cứu nạn của trạm không gian cũng mất liên lạc với chúng ta rồi.” Hà Hoan nhìn Hạ Hành.
“Không thể nào? Cả một cái thuyền cứu nạn của trạm không gian ư? Có phải vệ tinh xảy ra vấn đề rồi không?” Trong lòng Hạ Hành có linh cảm xấu.
Ngôn Dụ Phong nhìn vũ trụ xa vô tận, hít sâu: “Tôi có dự cảm không tốt.”
Hà Hoan không nói lời nào, đạp chân ga, phóng nhanh về căn cứ.
Tuy rằng trước mắt, không liên lạc được với trạm không gian có khả năng do vệ tinh có vấn đề. Dù sao trạm không gian có một hạm đội đóng quân ở đó, nếu chiến sự từ Hỏa vệ một lan đến tận trạm không gian, dù toàn bộ tín hiệu bị phong toả, thì không lý nào không thể có một chiến hạm nào đến báo trước.
Nhưng mà, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Hà Hoan nhanh chóng liên lạc với Giang Vân Dương, “Vân Dương, hiện tại căn cứ dân dụng của em có bao nhiêu người?”
“Ngoài em, những đại gia đi du lịch còn có nhân viên công tác, khoảng tầm một nghìn người. Sao thế anh?” Giang Vân Dương cảm thấy giọng Hà Hoan căng thẳng.
“Bây giờ tổ chức sơ tán đi, một chiếc máy bay có chở đủ toàn bộ người không?”
“Chắc là đủ. Nhưng anh có thể nói cho em biết xảy ra chuyện gì không?” Giang Vân Dương hỏi.
“Theo kinh nghiệm anh, anh nghĩ chắc sắp tới mặt trăng sẽ không an toàn đâu.” Dứt lời, Hà Hoan còn bổ sung, “Bọn anh đang nhanh chóng quay về căn cứ mặt trăng.”
Không biết chiếc máy bay vận tải quá trọng lượng kia có vấn đề gì không.
Cả lý do vì sao không liên lạc được với trạm không gian cũng không rõ.
Hà Hoan không thể tiết lộ bí mật quân sự cho Giang Vân Dương, chỉ có thể nhắc nhở Giang Vân Dương đưa toàn bộ nhân viên kịp thời rút lui.
Mặc dù Giang Vân Dương rất tập trung vào hạng mục du lịch trên mặt trăng, nhưng ngay từ khi bắt đầu cho dự án này, Giang Vân Dương cũng xác định một ngày nào đó sẽ bị chiến tranh đột ngột diễn ra phá huỷ.
“Em hiểu rồi. Em sẽ thông báo cho mọi người là diễn tập sơ tán.”
Nghe Giang Vân Dương nói vậy, Hà Hoan yên tâm, tập trung chạy về căn cứ.
Còi báo động tại căn cứ dân dụng vang lên, nhân viên ở đây đã trải qua nhiều lần diễn tập, nhưng đây là lần đầu tiên họ nghe thấy tiếng báo động không được báo trước.
Âm thanh vang khắp đại sảnh khiến tim mọi người đập nhanh hơn.
“Tình huống gì đây… Có nguy hiểm, phải sơ tán khẩn cấp?”
“Hay là diễn tập? Nếu thế sao không thông báo trước?”
Khác với nhân viên công tác, hạm đội liên bang đóng quân ở căn cứ dân dụng phản ứng nhanh hơn, bắt đầu duy trì trật tự tại hiện trường.
Diệp Dương đã ngồi trên máy bay mí mắt giật mấy cái, sau đó nhìn thấy nhiều hành khách lên máy bay dưới sự hướng dẫn của tiếp viên, hiện trường có chút lộn xộn, mọi người bàn tán xôn xao, không biết xảy ra chuyện gì.
Mấy vị nhà giàu vây quanh Giang Vân Dương ngay cửa lên máy bay.
“Chủ tịch Giang! Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên phát tiếng chuông báo động?”
“Tôi thấy nhiều khách tham quan không rời mặt trăng hôm nay cũng bị đưa đến đây!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Giang Vân Dương mỉm cười giơ tay, ra hiệu mọi người đừng căng thẳng.
“Đây là diễn tập, đồng thời là bài kiểm tra đặc biệt của hạm đội liên bang đối với căn cứ này, đó là trong tình huống không chuẩn bị trước, toàn bộ căn cứ dân dụng có thể rút đi được trong thời gian ngắn nhất hay không. Bây giờ bắt đầu tính thời gian sơ tán.”
Mấy vị đại gia vừa nghe, biểu tình thoải mái hơn rất nhiều
“Vậy chỉ là kiểm tra sơ tán?”
“Đúng, là kiểm tra sơ tán.” Giang Vân Dương cười nói.
Tô Nguyệt bị thả một bên nãy giờ không biết nên làm gì.
“Giờ …Giờ rút đi sao? Hay là chỉ là tình huống giả lập?” Tô Nguyệt nhìn xung quanh, phát hiện ông ngoại không còn ở bên cạnh, mấy cảnh vệ cũng rời đi, chỉ còn lại mình nó.
Vài hành khách kéo hành lý, tiếp viên nhanh chóng hướng dẫn lên máy bay.
Khung cảnh căng thẳng và hỗn loạn.
Một hành khách bị ngã, tiếng hành lý rơi vang lên khiến Tô Nguyệt tỉnh người.
Nó xoay người, chạy về hướng phòng mình.
“Quý khách! Quý khách làm gì vậy! Bây giờ phải khẩn cấp rút lui! Quý khách phải lên nhanh chóng lên máy bay!” Tiếp viên muốn ngăn cản nó.
“Hành lý của tôi! Hành lý của tôi vẫn ở trong phòng!”
Đột nhiên, một cánh tay ngăn trước mặt Tô Nguyệt, Tô Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn Giang Vân Dương đứng trước mặt nó.
“Trong trường học cũng có tổ chức diễn tập sơ tán khẩn cấp phải không? Không ai nói cho cậu khi sơ tán khẩn cấp cái gì bỏ được thì nên bỏ sao?” Giang Vân Dương lạnh giọng nói.
“Đây không phải diễn tập, đúng không?” Tô Nguyệt kích động, nhìn thẳng Giang Vân Dương.
“Đây là diễn tập.” Giọng Giang Vân Dương vẫn bình tĩnh, “Nếu như chúng tôi không thể gấp rút sơ tán hết mọi người theo yêu cầu của hạm đội liên bang, thì căn cứ dân dụng này sẽ không được phê duyệt sử dụng.”
Nói xong, Giang Vân Dương vác Tô Nguyệt lên vai, bước nhanh vào cửa máy bay.
“Bỏ tôi xuống! Còn hành lý của tôi thì sao?”
“Đợi kết thúc diễn tập, sẽ có người đóng gói giúp cậu gửi về trái đất.” Giang Vân Dương lạnh lùng nói.
Mười phút sau, đại sảnh không một bóng người, còi báo động dừng lại, chỉ còn lại nước trà trên bàn còn đang bốc khói nghi ngút, một vài hành lý còn sót lại trên mặt đất.
Máy bay khởi hành rời khỏi mặt trăng, hướng về trái đất.
Thân là chủ tịch, Giang Vân Dương nắm chặt tay, vô thức nhìn lại mặt trăng, nhẹ giọng nói: “Hy vọng mọi người bình an trở về.”
Hà Hoan lái xe bọc thép với tốc độ nhanh nhất, bánh xe thỉnh thoảng vấp phải đá, rung lắc dữ dội, Ngôn Dụ Phong ngồi ở phía sau mấy lần suýt thì đụng đầu trên trần xe.
“Có phải anh thông báo cho Giang Vân Dương yêu cầu mọi người sơ tán hơi sớm rồi không? Cổ phiếu tập đoàn Thuận Lực sẽ giảm mạnh mất.”
“Còn tốt hơn lỡ có chuyện gì xảy ra, bọn họ không kịp thời rời đi.” Hà Hoan đáp.
Hạ Hành nhìn về hướng thuyền cứu nạn của cứ điểm trạm không gian, nơi đó vẫn một màu đen kịt, chợt nghĩ đến bài kiểm tra đánh giá thao tác viên của mình, vạn nhất có địch tấn công từ phương xa mà họ không thể vây công chúng ở phụ cận mặt trăng thì sao?
Mặt trăng là pháo đài gần trái đất nhất, cho dù là Hỏa vệ một hay trạm không gian xa xa ngoài tầm mắt của con người, dù có biến cố cũng khó mà biết đến. Khác với mặt trăng, là nơi mà con người có thể nhìn thấy bằng mắt.
Nếu căn cứ mặt trăng có chuyện, toàn trái đất sẽ rơi vào khủng hoảng.
Họ quay về căn cứ, nhóm ba người bước nhanh trong đường hầm.
Vài nhân viên công tác đang đứng đợi họ, Hà Hoan vừa đi vừa hỏi: “Tình trạng máy bay vận tải thế nào rồi? Vì sao quá tải?”
“Là sâu hồn! Từ khi tiền lệ ‘sát thủ sao Hoả’ xâm nhập, chúng tôi đã nâng cấp máy quét sinh vật. Phát hiện trong khoang của máy bay vận tải có rất nhiều trứng sâu hồn!”
Hà Hoan nheo mắt, lạnh giọng hỏi: “Trung tướng biết chuyện này chưa?”
“Ngài ấy biết rồi, đã yêu cầu cách ly cả phi hành đoàn của máy bay vận tải, đồng thời phong toả máy bay vận tải.”
Ngôn Dụ Phong ở phía sau Hà Hoan cau mày: “Gần đây, bọn sao Hỏa đã xâm nhập rất nhiều lần. Loại sâu hồn này như gấu nước[1] ở trái đất vậy, dù trong môi trường vũ trụ vẫn có thể tồn tại khoảng mười ngày. Nhưng sâu hồn có não, sức tấn công và năng lực phá huỷ rất mạnh.”
Hạ Hành sờ cằm, “Nếu sâu hồn có thể sống sót trong môi trường vũ trụ, chẳng lẽ là bọn sao Hỏa đã lợi dụng sinh vật này để phá huỷ thiết bị vệ tinh, nên chúng ta mới mất liên lạc với trạm không gian?”
Nghe Hạ Hành phân tích, lưng người ở đây đều toát mồ hôi lạnh.
Việc phá huỷ vệ tinh cắt đứt hệ thống liên lạc, tỏ rõ kẻ địch sao Hỏa đã lên kế hoạch phá vòng vây để tấn công trái đất.
“Hạ Hành phân tích cũng có lý…” Một nhân viên nhìn quang não, “Trung tướng Lạc Thiên Hà phát mệnh lệnh, thả một vệ tinh thông tin mới, nhưng ít nhất cần một ngày mới có thể đến vị trí chỉ định!”
“Nhưng tôi dám cược mấy tên sao Hỏa sẽ không cho chúng ta một ngày để chuẩn bị đâu!”
Hà Hoan bỗng quay người ôm chặt Hạ Hành, ôm rất chặt, như muốn khảm Hạ Hành vào thân thể. Hô hấp nặng nề, tim đập dồn dập từng nhịp một.
Hà Hoan đã trải qua bao lần sinh tử, nhiều lúc linh cảm của y còn chính xác hơn thông tin vệ tinh cùng tin tình báo.
Sắp xảy ra chuyện lớn.
Hạ Hành giơ tay, ôm eo Hà Hoan, nhẹ nhàng nói: “Ca, đừng sợ. Có em đây mà.”
Dứt lời, Hà Hoan nặng nề hôn lên môi Hạ Hành.
Tất cả người ở đây đồng loạt quay mặt đi, cảm thấy…cảnh này…ưm…phi lễ chớ nhìn.
Lúc này trên đầu phát ra âm thanh thông báo: “Tất cả thao tác viên nhanh chóng tập hợp, các bộ phận chuẩn bị tốt để ứng chiến! Thiếu tá Hà Hoan—— Thiếu tá Hà Hoan ——mời ngài nhanh chóng đến trung tâm kiểm soát không lưu!”
Nói cách khác, Lạc Thiên Hà muốn gặp Hà Hoan, hơn nữa là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
“Hạ Hành, em và lão Ngôn mau đi nhận súng. Là lỗi của anh, anh không ngờ tình huống khẩn cấp phát sinh sớm thế…Sau khi lấy súng, lập tức đến cổng truy nhập [Cuồng sóng – 21] gặp anh.” Hà Hoan nhìn vào mắt Hạ Hành nói.
“Được. Gặp nhau trên chiến hạm.”
Dứt lời, Hà Hoan và Hạ Hành cùng Ngôn Dụ Phong vội vàng chạy như bay theo hai hướng khác nhau.
Toàn cứ điểm được huy động, một số người đang nghỉ phép nhanh chóng trở về cương vị công tác, không khí bận rộn và căng thẳng lan tràn khắp cứ điểm, ngay cả hô hấp cũng phải giành giật từng giây.
Hạ Hành vừa chạy vừa gọi Hạ Tu Văn.
“Ba! Bây giờ ba đang ở đâu?” Hạ Hành hỏi.
“Vốn ba đang ở phòng kỹ thuật, nhưng giờ toàn bộ nhân viên không chiến đấu đều phải tập trung ở trung tâm tị nạn.”
Nghe ông nói thế, Hạ Hành thở ra.
“Có phải sắp có chiến tranh không? Ba nghe nói thuyền cứu nạn trạm không gian mất liên lạc với chúng ta.”
“Vâng.” Hạ Hành trả lời.
“Nếu thuyền cứu nạn trạm không gian mất liên lạc… nó là điểm trung gian then chốt liên lạc với nhiều nơi trong vũ trụ, vậy thì có thể chúng ta cũng sẽ mất liên lạc với Hỏa vệ một rồi.”
“Vì vậy chúng ta phải phóng vệ tinh mới, khoảng tầm một ngày mới kết nối được. Ba… Không có con ở đây, ba phải tự lo cho mình thật tốt.” Hà Hành đến trước kho trang bị, dừng lại, nghiêm túc dặn ba hắn.
“Con coi ba là ai? Ba con là nghiên cứu viên cao cấp đó! Thật sự có nguy hiểm cũng là nhóm đầu tiên được bảo vệ về trái đất. Ba an toàn hơn con nhiều.” Hạ Tu Văn dừng lại, còn nói, “Con có biết vì sao ba thích làm việc phân tích số liệu này không?”
“Vì sao ạ? Bởi vì ba giỏi toán?”
“Bởi vì nghiên cứu số liệu…có thể giúp con trai của ba. Ba đây tay trói gà không chặt, chỉ ở đây mới cảm thấy ba có thể bảo vệ con… bằng lĩnh vực am hiểu nhất của mình.” Hạ Tu Văn nói.
Lúc này, Ngôn Dụ Phong lấy súng đi ra, ngoài ra còn trang phục cách nhiệt và mặt nạ dưỡng khí.
Hạ Hành đành phải chào tạm biệt ba: “Ba, con lĩnh trang bị đi, ba cứ làm nghiên cứu của ba thật tốt, con cũng bảo vệ ba.”
Dứt lời, Hà Hành tắt cuộc gọi, vào kho trang bị, cấp tốc đổi trang phục cách nhiệt, dắt súng laze vào eo, mang mặt nạ dưỡng khí, cùng Ngôn Dụ Phong chạy đến cổng truy nhập [Cuồng sóng – 21].
Hạm đội của họ sẽ yêu cầu xuất phát bất cứ lúc nào để kiểm tra tình hình thuyền cứu nạn trạm không gian.
Thậm chí khả năng xấu nhất là phải đến Hỏa vệ một.
Khi bọn họ qua khúc rẽ hành lang, Hạ Hành bỗng nhìn thấy một nhóm vật thể màu xanh lam bán trong suốt đang tiến đến, thị lực ưu tú của hắn có thể thấy rõ đôi mắt dữ tợn và răng nanh sắc nhọn của chúng——sâu hồn!
Tóc gáy Hạ Hành dựng đứng, không lời nào xoay người tránh một bên, nhân tiện đẩy Ngôn Dụ Phong đi ở phía sau
sang một bên.
Ngôn Dụ Phong chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Hạ Hành đã rút súng, nhưng tốc độ của sâu hồn quá nhanh, Hạ Hành chưa kịp bắn, nó đã nhảy tót sang cạnh nòng súng.
Adrenalin nháy mắt tăng vọt, Hạ Hành bỗng nghiêng người, sâu hồn va trúng tường kim loại kêu một tiếng, Hạ Hành nhân cơ hội thúc cùi chỏ về phía con sâu hồn.
Nhưng tốc độ nó quá nhanh, khuỷu tay của Hạ Hành chỉ đánh trúng đuôi của nó.
Cảm giác mềm mại khiến người hoài nghi nó thực sự là sinh vật hung ác nháy mắt có thể đâm xuyên người được à.
Con sâu hồn bị đánh trúng đuôi phát ra tiếng thét chói tai, không gian vì thế mà nhẹ chấn động.
Hạ Hành và Ngôn Dụ Phong kéo dài khoảng cách, nhắm vào nó nổ súng liên tục.
Vô số đạn năng lượng bắn trúng tường, để lại từng vết hằn sâu, nhưng con sâu hồn chết tiệt không bị bắn trúng, ngược lại còn vì bị bắn mà giận dữ, lấy đà trên tường phóng thẳng tới Hạ Hành!
Hạ Hành bị dồn vào tường, không thể lui được nữa, chỉ nghe “Bùm——” một tiếng, sâu hồn bị đạn năng lượng bắn thủng, máu màu xanh lam phun ra, bắn lên mặt nạ dưỡng khí của Hạ Hành.
“Vãi——” Hạ Hành lấy tay áo lau mặt nạ dưỡng khí, nhìn Ngôn Dụ Phong vẫn duy trì tư thế ngắm bắn, hai tay run rẩy, hồi lâu mới thở ra.
“Lão Ngôn ——anh là thần xạ thủ hả!” Hạ Hành thở dài.
“Đừng nói nhảm! Sao con sâu hồn vào căn cứ được thế! Không phải chiếc máy bay vận tải có trứng sâu không được tiến vào căn cứ sao?” Ngôn Dụ Phong lạnh giọng nói.
Hai người rời góc cua kia, phát hiện một số nhân viên công tác nằm trên mặt đất, chắc là mới bị sâu hồn tấn công.
Không ai biết con sâu hồn đó là con duy nhất hay không, Hạ Hành đưa tay nắm chặt thành nắm đấm, Ngôn Dụ Phong lập tức hiểu ý cầm súng bảo vệ cạnh Hạ Hành.
Hà Hành đến cạnh nhân viên gần họ nhất, người nọ dựa vào tường đầu rũ xuống, ngực đỏ cả một vũng máu lớn, Hạ Hành ngồi xổm trước mặt nhân viên nọ, đưa tay thăm dò động mạch cổ người đó, không còn đập.
Hạ Hành lắc đầu, vươn tay về phía sau thi thể, xác định là vết thương xuyên thấu, sâu hồn không ở trong cơ thể, sau đó mới từ từ đặt người kia nằm xuống.
Phía trước có một nhân viên công tác nữ nằm nghiêng, Hạ Hành nheo mắt đi đến bên cạnh cô, đưa tay ấn xuống vết thương ở bụng, cảm thấy trong cơ thể có gì đó nhúc nhích.
“Có phát hiện!”
Hạ Hành vừa nói xong, đã thấy thứ gì đó vọt ra từ miệng nhân viên nữ, là một con sâu hồn!
Hạ Hành theo phản xạ giơ tay đập nó xuống, nhưng ngay khi sắp đập được nó xuống đất, con sâu hồn đã đổi hướng trượt lên, nhảy về phía Ngôn Dụ Phong.
Ngôn Dụ Phong liên tục bắn nó, nhưng cái thứ kia vẫn tránh được, nó men dọc theo vách tường, quay lại tấn công Hạ Hành!
Hạ Hành nổ súng liên tục, con này nhỏ hơn con lúc trước, nên cũng linh hoạt hơn nhiều, thế mà đánh rớt được súng của Hạ Hành! Hạ Hành đưa tay đập nó, con sâu trực tiếp đổi hướng, gần như thẳng đứng cùng chiều với Hạ Hành, ở góc độ này Ngôn Dụ Phong không thể nổ súng, bởi rất có thể ngộ thương Hạ Hành, thậm chí nếu trúng sâu hồn thì viên đạn năng lượng vẫn có thể xuyên qua nó bắn trúng Hạ Hành!
Ngay lúc đó, đầu Hạ Hành trống rỗng không nghĩ được gì, tất cả chỉ còn theo bản năng, bất chợt cúi người xuống, rồi đưa tay vồ một phát ——bắt sâu hồn bằng tay!
Nó há to miệng, nhe răng, cách mạch máu của Hạ Hành chưa đầy một cm.
Sức lực cả người Hạ Hành đều tập trung vào ngón tay, dùng sức bóp thật mạnh, ngón tay lún sâu vào thân thể sâu hồn, nó phát tiếng thét chói tai, không ngừng giãy dụa, bắp thịt Hạ Hành căng cứng, mạch máu trên bàn tay như sắp vỡ ra, cuối cùng cũng bóp chết con sâu hồn.
Người nó mềm nhũn, Hạ Hành cẩn thận buông tay, con sâu rớt xuống đất.
Ngôn Dụ Phong không nhiều lời, tiến lên “pằng pằng” hai phát súng.
“Vãi thật —— anh thấy không? Anh thấy không! Vừa rồi nó suýt nữa cắn trúng em!” Cả người Hạ Hành ngơ ngác, tim đập mạnh, tay vì vừa dùng quá sức mà run rẩy.
Ngôn Dụ Phong lạnh lùng nói: “Thấy chứ, đệt mợ em tay không bóp chết sâu hồn.”
Giờ hồn Hạ Hành mới về lại xác: “Em…Em dùng tay không bóp chết sâu hồn, không ngờ em tay không bóp chết được sâu hồn…Chắc chắn là nhờ Hà Hoan.”
“Sao có liên quan đến Hà Hoan?”
Thần kinh Ngôn Dụ Phong vẫn căng thẳng, hắn vẫn không quên cả hành lang còn mấy bộ thi thể khác, có thể sâu hồn nó vẫn nấp trong thi thể ăn thịt, Ngôn Dụ Phong trả súng lại cho Hạ Hành.
“Hà Hoan nói với em, có một lần cổng truy nhập của trạm không gian xảy ra trục trặc, anh ấy bị nhốt trong đó, bị sâu hồn tấn công, sau đó anh ấy đã dùng tay không bóp chết sâu hồn. Em khi đó còn nghĩ Hà Hoan đang khoác lác…”
“Giờ thì sao?”
“Hẳn là thật rồi.” Hạ Hành trả lời.
“Em có để ý không, đầu con sâu hồn em bóp chết rất nhỏ, như là vừa nở cách đây không lâu?” Ngôn Dụ Phong hỏi.
Lúc này, thần kinh Hạ Hành chợt căng thẳng, nhanh chóng mở quang não liên lạc với Hà Hoan.
“Hà Hoan! Hà Hoan anh đang ở đâu?”
Bên này, Hà Hoan nghiêm chỉnh đứng trước mặt Lạc Thiên Hà, quang não trên cổ tay không ngừng nhấp nháy.
Lạc Thiên Hà hạ mày liếc qua, khẽ cười: “Đúng là người mới ghép đôi như tân hôn, không rời nhau nổi được một tí.”
Vẻ mặt Hà Hoan nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi ngài.”
Sau đó nhấn trả lời.
“Hạ Hành, các em đã đến cổng truy nhập của [Cuồng sóng – 21] chưa?”
“Haha, anh có biết đường đến cổng truy nhập như đi Tây thiên thỉnh kinh không, cần trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đấy? Sâu hồn đã xâm nhập rồi!” Hạ Hành lớn tiếng nói.
Ánh mắt Hà Hoan như run lên, Lạc Thiên Hà cũng nghe được giọng Hạ Hành.
“Không thể nào, chúng ta không để máy bay vận tải có trứng sâu hồn vào căn cứ.” Lạc Thiên Hà nói.
Hạ Hành hỏi ngược lại: “Ngài có chắc sâu hồn chỉ có ở trong máy bay vận tải kia không? Có khi nó ở trong thân thể con người thì sao? Hà Hoan, anh còn nhớ lần trước ở cổng truy nhập trạm không gian bị sâu hồn tấn công không?”
Hà Hoan lập tức hiểu ý Hạ Hành: “Ý em là, lúc đó đã có người bị nhiễm sâu hồn? Sau đó người này vào căn cứ mang theo sâu hồn vào luôn?”
“Nhiều lời gì nữa! Nhanh chóng tìm nhóm người đến từ trạm không gian xem tình huống thế nào đi! Cách ly ngay lập tức!” Hạ Hành vừa chạy vừa nói.
Lúc này chuông báo động của căn cứ vang lên.
“Khu vực K2 bị sâu hồn tấn công! Khu vực K2 bị sâu hồn tấn công!”
Khu vực K2 là khu vực hoạt động của nhân viên trạm vũ trụ, là nơi kiểm tra sức khoẻ.
Lạc Thiên Hà nhận được điện thoại, do bác sĩ kiểm tra sức khoẻ gọi đến, có một thao tác viên đang kiểm tra sức khoẻ, bỗng có số lượng lớn sâu hồn bay ra khỏi cơ thể anh ta.
Bác sĩ nhanh chóng quyết định đóng cửa khu vực này, nhưng sâu hồn tốc độ cực nhanh, trước khi đóng cửa, đã có vài con lọt ra ngoài.
Những con sâu hồn này không chỉ giết chết con người, mà chúng nó còn có thể phá hoại thiết bị bên trong cứ điểm, ví dụ như hệ thống giám sát, máy tính, loa phát thanh, thiết bị chiếu sáng thậm chí thiết bị cung cấp oxy.
Để ngăn chặn nó lan rộng, tất cả các khu vực đều đã chuyển sang trạng thái phong tỏa.
Cùng lúc đó, một chiếc chiến hạm xuất hiện trong phạm vi giám sát của mặt trăng, nó nhìn qua cực kỳ chật vật, yêu cầu được kết nối với cứ điểm mặt trăng.
Điều này thu hút sự chú ý của toàn căn cứ, lo sợ chỉ vì một chút sơ suất dẫn đến kết cục bi thảm, không biết bên trong chiến hạm có sát thủ sao Hoả hay sâu hồn không.
Tuy nhiên, chiến hạm này đã bị hư hỏng nghiêm trọng, chưa kịp kết nối đã khẩn cấp hạ cánh cách cứ điểm hơn mười mét.
Liên lạc viên nghe được tiếng kêu cứu trong chiến hạm.
“Tôi là…Cecil của hạm đội khu Tây… thuộc phi đội hai… Carl Welles… Cứ điểm không gian đã bị tập kích…Vệ tinh bị phá huỷ…Ước tính có khoảng mười đến…mười hai chiến hạm địch đang định vượt qua cứ điểm mặt trăng để tấn công trái đất. Dự đoán khoảng mười lăm phút nữa chúng sẽ vượt qua khu vực vệ tinh do thám mặt trăng…”
Nói hết câu này, trong chiến hạm không còn âm thanh nào.
“Là sốc nhiệt hoặc thiếu oxy.” Hà Hoan nhìn Lạc Thiên Hà.
Lạc Thiên Hà lập tức ra lệnh cho đội cứu hộ chưa phong toả cung cấp dưỡng khí cho chiến hạm kia.
Một giây tiếp theo, căn cứ phát thông báo, tất cả thao tác viên chiến hạm vào vị trí, chuẩn bị chiến đấu.
Hà Hành và Ngôn Dụ Phong nghe thông báo, lòng run lên, tăng tốc chạy về phía trước, nhưng khu vực của họ đã bị phong toả.
“Mẹ— — — một bên kêu chúng ta đến cổng truy nhập, một bên thì bị phong toả, cái quỷ gì đây!” Hạ Hành vỗ mạnh vào nút cửa.
“Điều này nói rõ khu vực gần đây đã bị sâu hồn xâm nhập, hệ thống căn cứ cảm nhận được chúng ta ở đây, nên đã phong toả lại. Đây hệ thống bảo vệ thao tác viên của căn cứ.” Ngôn Dụ Phong nói.