Đối với lời bà Doãn vừa nói ra trong ngoài đều rõ mồn một, huống chi người ở đây đều là tinh anh, không ai nghe không hiểu.
Thương Ngự Thượng không muốn tiếp tục tham gia vào một cuộc trò chuyện cãi cọ như vậy, không nhìn nổi Hạ Trường Ninh chịu ủy khuất, cho nên anh quyết định phải nhanh chóng giải quyết.
— Bà nội, hôn sự của con và Trường Ninh, bà làm chủ đi.
Người đang ngồi ở đây đều nhìn qua, nhất là Hạ Trường Ninh, lòng đầy nghi ngờ mở mắt to, không thể tin nhìn anh.
Người này đến cùng đang suy nghĩ cái gì, ai cũng đều nghe được ý muốn của bà Doãn, anh ta đột nhiên nói lời này là muốn làm gì.
Bà Thương ngược lại sáng tỏ gật gật đầu, trong lòng rất vui vẻ, người cháu trai này cái gì cũng đều không để ý.
Bây giờ cuối cùng cũng có chuyện anh chịu để ý, về sau..
ừm, không tệ, xem ra bức đứa cháu này cưới đàn ông làm vợ việc này rất phải,
— Được, nếu con đã đáp ứng, vậy bà nội liền làm chủ.
Bà Thương nhìn ra được người Doãn gia đều đang vội vàng, bà không nhanh không chậm nói
— Trường Ninh à, bà đây rất hài lòng.
Bây giờ gặp mặt lại càng thêm hài lòng, vậy thì chúng ta đến bàn về hôn sự đi.
Bà Thương hớp ngụm trà,
— Bởi vì Trường Ninh là con trai, cho nên hôn lễ sẽ không quá long trọng, về chuyện này bà nghĩ phải đối với Trường Ninh nói một câu
"Cháu trai à, thiệt thòi cho con rồi".
Sự từ ái ánh lên trong mắt, đôi mắt chứa đầy sự áy náy nhìn thẳng Trường Ninh.
Hạ Trường Ninh trong lòng cảm động, hốc mắt có chút ẩm ướt, buông mi mắt, che khuất cảm kích, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Cậu như vậy làm cho người khác muốn cưng chiều, muốn yêu thương, muốn luyến tiếc Hạ Trường Ninh, Thương Ngự Thượng thật muốn đem cậu ôm vào trong lòng, an ủi vỗ về, cho cậu biết, đừng buồn lòng, hết thảy có anh.
Đối với Hạ Trường Ninh hiểu chuyện, bà Thương trong lòng lại nhiều hơn một phần đau lòng càng thêm yêu thương,
— Mặc dù hôn lễ đơn giản chút, nhưng mà cái gì đáng phải cho Trường Ninh, Thương gia đều sẽ không thiếu.
Trường Ninh à, bà tin rằng người nhà của con đã cho con biết chuyện liên quan đến thời hạn của cuộc hôn nhân này?
Hạ Trường Ninh gật đầu,
— Đúng vậy, thưa bà, thời hạn là một năm.
— Ừm, về thời hạn một năm này mà nói, sau khi cưới tự con và Ngự Thượng quyết định đi.
Bà Thương nói ra lời này làm cho mọi người đang ngồi cả kinh,
— Mẹ, ý của mẹ là ‧ ‧ ‧.
Thương Quốc Chương không hiểu, mặc dù hỏi như vậy không quá thích hợp, nhưng mà mọi người đang ngồi ở đây đại khái đều muốn biết đi.
Bà Thương cười cười,
— Đừng khẩn trương, bà không có ý gì khác.
Thời gian cuộc hôn nhân này là do hai người bọn nhỏ trải qua một thời gian ở cùng nhau mà quyết định.
Lúc đến thời hạn có thể có bao nhiêu tác dụng chứ, muốn nhìn thấy chính là bọn nhỏ tự chọn.
Cho nên cũng không cần phải cứng rắn tuân theo lời nói trước đây.
Tất cả đều lấy tình cảm của hai người họ làm tiêu chuẩn, để chính bọn nhỏ quyết định, là quyết định tốt nhất, có phải không?
Thương Quốc Chương đoán không ra mẹ đang suy nghĩ cái gì, lúc đó bức Ngự Thượng cưới vợ nam, bất luận phản đối như thế nào, nhất định muốn cưới đàn ông về nhà, hơn nữa bà từng nói qua vợ chồng phải ở cùng nhau một năm.
Vậy sao giờ bà lại nói tự chính Ngự Thượng quyết định hôn nhân sẽ ra sao?.
Thế nhưng mà bây giờ lại đổi ý tất cả đều giao cho chính bọn họ quyết định.
Ông thật sự là hồ đồ, không nghĩ ra mẹ mình trong hồ lô đang chứa gì.
Nghĩ mãi mà không rõ không chỉ Thương Quốc Chương còn có Khâu Tuệ Lâm cũng nghĩ không thông.
Lúc đó vì ép bức Thương Ngự Thượng cưới vợ nam, bà Thương phát ra không chỉ một trận chiến nảy lửa.
Bây giờ sao lại đột nhiên buông tay mặc kệ.
Như thế lúc trước nháo loạn là làm sao.
Người Doãn gia lúc này trong đầu cũng nhũng trong nước nói thời hạn một năm, bây giờ bà Thương đột nhiên nói tự cậu cả và Hạ Trường Ninh quyết định.
Vậy lỡ như cậu cả có ý bất mãn Hạ Trường Ninh, hoặc là Hạ Trường Ninh sớm đưa ra đề nghị ly hôn...!thì mời vốn đầu tư từ Thương gia không phải là lúc nào cũng đều có khả năng bị thu hồi sao.
Vừa nghĩ tới tiền tới tay còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ, liền bay đi như vậy, bà Doãn và Tùng Mẫn tim đều treo lên, mà Doãn Chi Niên cũng lo lắng sợ hãi, không thể mời tiền đầu tư thì Tập đoàn Doãn Thế ngược lại phá sản là chuyện sớm hay muộn.
Doãn Chi Niên gắng gượng miễn cưỡng kéo ra một tia mỉm cười,
— Thưa bà ý của bà chúng ta hiểu rõ, nhưng mà dù sao cậu cả cùng với Trường Ninh đều là nam.
Mặc dù hôn sự bọn họ tuy rằng người ngoài biết không nhiều, nhưng mà cũng có một số người biết đến.
Nếu như hôn nhân xuất hiện tình huống quá sớm, như vậy đối với bà và Thương gia mà nói danh dự có tổn hại, cho nên còn mời bà cần quản thúc nhiều hơn mới phải.
— Chuyện này thì ông Doãn yên tâm, tôi sở dĩ nói như thế, một mặt là nghĩ muốn tôn trọng ý muốn của hai người bọn họ, dù sao phải sống cùng nhau chính là hai người, trong đó tốt hay không tốt, chúng