Nói xong, bốn người cùng nhau đi về phía thành phố Nam Châu.
Nhìn thấy Trương Thiên lên xe của ông Tưởng, Tô Phong và Bành Hoa cũng vội vàng lên xe.
Mỗi người họ đều có rất nhiều xe sang chờ sẵn, nhưng vẫn mặt dày lên xe này.
Vì họ sợ nếu mình cách khỏi Trương Thiên, thì anh sẽ bị ông Tưởng chiếm đoạt mất, vậy thì quá thiệt thòi rồi.
Ông Tưởng nói: "Chậc chậc, các người.
.
.
Có cần thiết phải như vậy không?"
Tô Phong vứt bỏ mặt mũi, xem thường nói: "Có cần thiết hay không? Là tiểu Thiên mời tôi lên xe ngồi?"
"Đúng đúng, tôi cũng thế!" Bành Hoa hùa theo.
"Lái xe!" Ông Tưởng vội vàng nói.
Sau khi đến phố cổ, Tô Phong vừa giới thiệu vừa tâng bốc với Trương Thiên, hoàn toàn không có bộ dáng của người quyền thế.
Đến địa bàn của mình thì sao có thể không khoe khoang chứ?
Phố cổ tạo cho người ta cảm giác cổ kính, bởi vì phòng ốc xung quanh đều dựa theo yêu cầu mà đổi thành kiểu trang trí cổ xưa.
Nhưng cổ kính không có nghĩa là không xa hoa.
Phóng mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ bề ngoài có chút cổ kính, thì bên trong nhà đều trang trí rất xa hoa tao nhã, không phải người có rất nhiều tiền thì nhất định sẽ không dám vào.
Đi ngang qua một tòa nhà tên là "Trang sức nhà họ Tô", Tô Phong đắc ý nói:
"Người anh em tiểu Thiên, cậu xem đây chính là một trong những cửa hàng của tôi, thế nào?"
Chỉ thấy cửa hàng trang sức nhà họ Tô lớn hơn các cửa hàng trang sức khác nhiều, hơn nữa bên trong còn có những trang sức lóe sáng đến đáng sợ, nói chung là rất cao cấp, cũng có rất nhiều khách hàng.
Trương Thiên nói theo: "Sản phẩm của ông Tô, đương nhiên là rất tốt rồi!"
"Ha ha ha, tôi rất thích nghe những lời đó của cậu.
"
"Thích không? Nếu cậu thích cửa hàng này của tôi thì tôi sẽ tặng nó cho cậu, thu nhập mỗi ngày của nó cũng khoảng mấy chục triệu!"
Tô Phong cười to, khoe khoang ngay trước mặt ông Tưởng và Bành Hoa.
Sắc mặt ông Tưởng không tốt: "Không biết xấu hổ!"
Bành Hoa càng nói trực tiếp hơn: "Ông muốn nịnh nọt người anh em tiểu Thiên trước, để cậu ấy khám bệnh cho mẹ ông, ông nhìn cái đức hạnh của ông này"
Tặng cửa hàng này cho Trương Thiên, đó không phải là muốn cậu ấy nợ ông ta một ân tình sao?
"Không dám, không dám.
"
Trương Thiên cười khổ, mình là một người ở rể, nghề chính là bám váy đàn bà mới phải, số tiền này của Tô Phong anh không chịu nổi!
Đột nhiên anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước của hàng trang sức nhà họ Tô, Trương Thiên ngừng xe lại.
Thầm nghĩ sao cô lại ở đây? Tiền mua một gói thuốc lá cũng không chịu cho anh mượn, mà lại chạy đến đây trang sức? Ha, xem anh rể xử lý em như nào.
Sau đó, Trương Thiên nói với ba người: "Tôi nhìn thấy một người quen cũ, tôi qua đó chào hỏi một chút.
"
"Mọi người đi xem thuốc trước đi, tí nữa tôi sẽ qua!"
Nhìn Trương Thiên muốn đến cửa hàng trang sức nhà họ Tô, Tô Phong lập tức vui vẻ gật đầu nói:
"Được được! Người anh em tiểu Thiên, nhìn trúng cái gì thì đợi lát nữa nói cho tôi biết, tôi sẽ tặng cho cậu!"
Nịnh nọt là phải nịnh đúng chỗ!
Ông Tưởng không vui, Trương Thiên cũng là quý nhân của ông ta, sao có thể để Tô Phong giành mất?
Ông ta rầu rĩ không vui nói: "Ông nói như Tiểu Thiên không mua nổi vậy? Tôi vẫn chưa trả tiền thuốc thang đâu!"
"Tiểu Thiên, cậu cứ xem đi, đừng nói là cửa hàng này, cho dù cậu có nhìn trúng công ty của tôi thì Tưởng Minh Đức tôi cũng sẽ tặng cho cậu!"
Vậy thì cũng quá lố rồi, dù sao nhà họ Tưởng cũng là nhà giàu số một Nam Châu, tặng hẳn một tập đoàn lớn như thế, còn ai có thể sánh được chứ?
Còn quà tặng nào có thể lớn hơn nó nữa?
Bành Hoa nhìn hai ông già này thay nhau nói phét thì rất không vui, oán giận nói:
"Coi tôi là không khí à?"
Tưởng Minh Đức nói muốn tặng cả công ty, thì ông ta còn có thể đưa ra quà tặng nào lớn hơn à?
Nhưng ông ta nhất định không thể chịu thiệt trước mặt hai ông già này.
Suy nghĩ một lúc, Bành Hoa nói: "Tiểu Thiên, ăn uống đời này của cậu đều tính cho tôi.
"
"Đừng nói đến chuyện tặng cả công ty hay là vật ngoài thân, cho dù cậu có muốn tôi thì tôi cũng tặng cho cậu!"
Mẹ ơi!
Nói đến như thế, thì còn ai dám tranh với ông ta nữa?
Công ty đã là gì, đến cả mình mà ông ta còn tặng được, quà tặng này.
.
.
.
Hai mắt của Tưởng Minh Đức và Tô phong lấp lánh nhìn về phía Bành Hoa, họ cảm thấy rất kính nể ông ta, thi nhau dựng ngón tay cái rồi nói:
"Tuyệt!"
"Quá giỏi!"
Bành Hoa cười hì hì, ngẩng đầu chắp hai tay về phía trước: "Thất kính thất kính!"
Với tuổi tác và của cải sung túc của họ thì đã sớm không quan tâm đến tiền nữa, họ chỉ coi trọng người tài.
Trương Thiên mới quen họ mà đã có thể trò chuyện với họ như bạn cũ, tham gia vào vòng tròn của ba người họ, thực sự là đáng quý, ba người làm bạn mấy chục năm, cuối cùng cũng có thể thêm một người mới thật là đáng mừng.
Trương Thiên cười khổ, anh không dám nhận những món quà lớn này, vẫn nên cảm ơn ý tốt của họ.
Nhưng anh nhìn ra tình cảm của ba người này rất tốt!
Anh phất tay rồi nói với ba người: "Đợi lát nữa rồi nói!"
Sau đó, Trương Thiên đi về phía của hàng trang sức nhà họ Tô.
Vừa vào trong, anh đã thấy một nữ nhân viên lớn lên khá quyến rũ nhíu mày ghét bỏ mình.
Bình thường người vào cửa hàng trang sức nhà họ Tô, cho dù là người rất giàu thì cũng phải ăn mặc sang trọng, quần áo Trương Thiên đã bị giặt đến mức trắng bệch.
Nếu như không phải cửa hàng có quy định phải cười đón tiếp khách hàng, cô ta đã gọi bảo vệ khu này đến.
Phỏng đoán Trương Thiên cũng không mua được đồ gì, mặt cô ta lạnh nhạt, miễn cưỡng mỉm cười nói:
"Thưa ngài, ngài muốn mua loại trang sức gì, tôi có thể chọn giúp ngài.
"
Ánh mắt Trương Thiên cũng chỉ nhìn về phía Lâm Tiểu Nhã ở xa, anh không nhìn mặt nữ nhân viên lấy một cái:
"Cứ để tôi tùy tiện xem một chút!"
Nữ nhân viên thu lại nụ cười, ghét bỏ nói: "Xem thì xem, nhưng lỡ làm hỏng cái gì thì anh không đền nổi đâu.
"
Bà đây không thèm phục vụ anh.
Trương Thiên nhún