Tiểu Lục trầm mặc!
Cậu ta điều tra bối cảnh của nhà họ Lăng, chuyện mà nhà họ Liễu cũng biết thì Tiểu Lục chắc chắn không thể nào không biết được.
Không nói, thì chỉ có một lý do duy nhất: cậu ta không muốn để cho Trương Thiên biết.
Bởi vì nhà họ Lăng có phải là người của tổ chức Hừng Đông hay không, không quan trọng.
Quan trọng là, cậu ta không muốn ở trước mặt Trương Thiên nói về tổ chức này, không muốn nhắc đến người kia!
Một lúc lâu sau, Tiểu Lục mới lên tiếng, “Lão đại, em…”
“Không cần phải nói, tôi biết cậu muốn nói gì.
” Trương Thiên cười nói, “Về sau không cần phải kiêng kị cái gì hết, cậu cảm thấy tôi sẽ để ý đến mấy cái đó sao?”
Cảm xúc của Trương Thiên vẫn hoàn toàn bình thản tỉnh táo như cũ.
Tiểu Lục đương nhiên hiểu rõ.
Lão đại mặc dù không để ý, nhưng cậu ta không buông xuống được, cắn răng đáp, “Đã rõ.
”
Trương Thiên cuối cùng căn dặn, nói, “Chuẩn bị kĩ càng mọi thứ tôi cần là được.
Tôi không quan tâm đứng sau nhà họ Lăng là tổ chức Hừng Đông hay ai khác, nhà họ Lăng bắt buộc phải bị tiêu diệt,”
“Nhận lệnh.
” Tiểu Lục khôi phục lại sự bình tĩnh đáp.
Quan hệ với nhà họ Liễu đã thiết lập xong, chuyện của hội thương nhân Khánh Giang cũng đã hoàn thành, tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.
…
Sau hai ngày im ắng, tin nhắn thông báo trong nhóm Tứ Đại Thiên Vương Nam Châu rốt cuộc cũng vang lên.
Tưởng Minh Đức: @Trương Thiên, anh Thiên, nhiệm vụ anh giao cho tôi, tôi đã làm xong rồi.
Tưởng Minh Đức: Tôi đã tham gia vào các dự án xây dựng, đã kí hợp đồng và chi tiền cho rất nhiều đối tác phát triển ổn định ở Khánh Giang, chắc chắn có thể đáp ứng được yêu cầu của anh.
Tưởng Minh Đức: tôi cũng đã tự mình khảo sát thực lực của những đối tác này.
Tưởng Minh Đức: hì hì, chỉ cần nhà họ Lăng sụp đổ, tôi lập tức có thể tìm người thế chỗ hoàn thành những công trình kia.
Bành Hoa: @Tưởng Minh Đức, lão Tưởng, đỉnh đấy!
Bành Hoa: Quả nhiên không làm mất mặt ông chủ Nam Châu.
Tưởng Minh Đức: Còn không phải là vì miếng cơm manh áo sao?
Bành Hoa: cút! Ông là vì miếng cơm manh áo sao? Ông vì muốn mở rộng tập đoàn Hoằng Nhất, mau chóng ổn định ở Khánh Giang thì có!
Tưởng Minh Đức: Ông thì vĩ đại lắm đấy.
Chẳng lẽ ông không nghĩ thế chắc?
Tưởng Minh Đức: Thị phần nghỉ dưỡng và giải trí của ông tiến độ chuẩn bị đến đâu rồi?
Bành Hoa: thực không dám giấu diếm, cũng rất tốt.
Bành Hoa: chuỗi nhà hàng, khu vui chơi giải trí, khách sạn, du lịch tất cả đều đã kí kết thành công.
Tôi phát hiện bọn họ cũng không muốn hợp tác với nhà họ Lăng, vì nhà họ Lăng ăn chặn quá nhiều tiền hoa hồng.
Bành Hoa: mà như thế, lại càng dễ chiếm đoạt.
Bành Hoa: yên tâm, tôi đã cho người kí kết xong xuôi hết rồi.
Tưởng Minh Đức: cút! Tôi còn tưởng ông trượng nghĩa như nào, có cốt khí lắm! Ai dè cũng như tôi mà thôi!
Bành Hoa: tôi đây là chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mà anh Thiên phân phó mà thôi, hì hì!
Tô Phong: @Tưởng Minh Đức @Bành Hoa, các ông xem xem, Tô Phong tôi không giống các ông!
Bành Hoa: vẫn còn chưa hoàn thành? Từ từ không phải vội?
Tưởng Minh Đức: Xem ra là không muốn thoát ra khỏi thành phố Nam Châu, không muốn nhảy vào thị phần nhà họ Lăng rồi.
Tô Phong: không phải!
Tô Phong: ông xem, tôi chẳng lẽ lại giống mấy người trẻ tuổi không có chí tiến thủ kia sao? Ai lại nói thế bao giờ.
Bành Hoa: đúng vậy, ông khác biệt, ông không giống mấy lão già không có chí tiến thủ!
Tô Phong: cút!
Tưởng Minh Đức: vậy tiến độ bây giờ như thế nào rồi?
Tô Phong: Nhà họ Tô chúng tôi làm việc đương nhiên không giống mấy người rồi.
Tô Phong: chúng tôi chẳng những đã thâm nhập vào thị phần siêu thị, phố mua sắm, cửa hàng trực tiếp, mua hàng trực tuyến, mà còn bổ sung thêm mấy mảng thiết bị y tế cùng mấy dự án khác.
Bành Hoa: CMN, vô sỉ!
Tưởng Minh Đức: Hỗn đản! Tôi tưởng nhà họ Tô mấy người vừa cao sang vừa