Điện thoại kết nối!
Nhưng đầu dây bên kia không một ai lên tiếng.
Ánh mắt Lăng Uy lóe lên tia khác lạ, cắn răng trầm giọng nói, “Tôi là Lăng Uy nhà họ Lăng ở Khánh Giang.
Muốn xin sự trợ giúp từ tổ chức.”
“À!” Một giọng nói rất nhẹ rất nhẹ đáp lại.
“Lăng Uy tôi tình nguyện dâng toàn bộ tất cả tài sản, tôi muốn tổ chức giúp tôi giết một người, Trương Thiên của thành phố Nam Châu!” Lăng Uy nghiêm giọng nói.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn như cũ rất nhẹ, chỉ nói một chữ, “Được!”
Sau đó cúp điện thoại.
Lăng Uy cả ngày đen mặt, lúc này khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Không phải là ý cười, là là ý hận, hận tận xương tủy.
Cho dù nhà họ Lăng có sụp đổ thì ông ta cũng nhất định phải giết chết Trương Thiên!
Hơn nữa, đại lão cũng đã nói ông ta bị loại rồi, giao nộp tài sản lên trên thì chi bằng dâng tài sản cho tổ chức, dùng toàn bộ số tài sản ấy để tiêu diệt Trương Thiên!
Phụ tá nhíu mày hỏi: “Ông chủ, ông muốn thỉnh cầu tổ chức Hừng Đông ra tay sao?”
Ý của câu này nghĩa là có cần phải nghiêm trọng đến mức ấy không?
Lăng Uy đặt điện thoại xuống, nhìn lướt qua phụ tá.
Nhà họ Lăng rất nhanh sẽ không còn nữa, còn cái gì nghiêm trọng với chẳng không nghiêm trọng?
Ông ta không trả lời, lạnh giọng ra lệnh cho phụ tá, hỏi,
“Tử sĩ nước ngoài đã đến thành phố Nam Châu chư?”
Phụ tá trầm giọng nói: “Vừa mới xuống sân bay, hai đoàn người toàn bộ đều đã trà trộn được vào thành phố Nam Châu, đợi lệnh của ông chủ.”
Lăng Uy nhìn đồng hồ, lạnh giọng nói: “Hội nghị chắc cũng đã kết thúc rồi, Trương Thiên lúc này chắc cũng sắp lên máy bay trở về thành phố Nam Châu, bảo bọn họ chú ý, quan sát nhất cử nhất động cho tôi.”
“Vâng!” Phụ tá gật đầu đáp lại.
Lăng Uy thở ra một ngụm ác khí, lại thấp giọng sắp xếp: “Tập hợp toàn bộ người có võ công cao cường từ trên xuống dưới nhà họ Lăng, chờ người của tổ chức Hừng Đông đến, tất cả ra tay, tiêu diệt Trương Thiên!”
“Còn lại gia quyến, thủ hạ, tất cả rời khỏi Khánh Giang.
Cút đi chỗ nào thì cút!”
“Từ giờ, Khánh Giang…không còn nhà họ Lăng nữa…”
Nói câu cuối này, Lăng Uy nghiến răng, gằn từng chữ một.
Câu nói này đồng nghĩa với việc tuyên bố nhà họ Lăng chính thức sụp đổ hoàn toàn.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ, nhà họ Lăng mạnh như thần ở Khánh Giang này, sẽ có một ngày lại bị một tên Trương Thiên của thành phố Nam Châu chơi chết!
Ông ta hận! Ông ta không phục!
Lăng Tiêu Vũ nghe đến đoạn giải tán nhà họ Lăng, cả người suy sụp, hai chân vô lực khụy xuống, trực tiếp quỳ trên nền đất.
Lăng Uy nhìn Lăng Tiêu Vũ tuyệt vọng, tức giận đạp một cước, gọi phụ tá lôi anh ta ra ngoài.
Sau đó, ông ta ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu xì gà.
Yên lặng chờ đợi nhân vật lớn của tổ chức Hừng Đông đến!
…
Tiểu Lục thúc đẩy truyền thông cũng như nền tảng trực tiếp toàn thành phố, phát sóng video tư liệu đen của nhà họ Lăng.
Toàn bộ Khánh Giang chìm trong oán hận.
Oán hận nhà họ Lăng, phản đối nhà họ Lăng!
Đã gây ra một làn sóng lớn trong cộng đồng!
Nhà họ Lăng đen tối như thế, cho dù có chết cũng chưa hết tội!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt đám người Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Bành Hoa tràn ngập vui sướng.
Bọn họ biết, chỉ cần trong cộng đồng xuất hiện số đông dân ý phản đổi, nhà họ Lăng hùng mạnh đến mấy cũng phải sụp đổ.
Mà nhà họ Lăng ngã xuống, thì có nghĩa là gì?
Nghĩa là sẽ có bốn người là Tứ Đại Thiên Vương Khánh Giang nổi lên!
Tưởng Minh Đức cười híp cả mắt.
Tô Phong cũng trực tiếp ngửa mặt cười to.
Bành Hoa cũng không kém, ôm bụng cười sằng sặc.
Mấy người bọn họ giống như phát điên rồi!
Dù sao bọn hắn cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, bỏ ra không ít tiền bạc và sức lực để mở rộng mối quan hệ, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc