Lâm Tử Thanh thấy cảnh tượng này, hai mắt đẫm lệ cũng trừng lớn, kêu lên thật to: “Đừng mà, Tiểu Lục!”
Còn có ba mươi tên cường giả lính đánh thuê, bọn chúng bắt đầu vọt tới.
Đây chính là Phong Thần của Ánh Sáng Thái Dương, ai có thể bổ trúng một đao, đưa cậu ta đi chầu trời, cũng coi như có thể danh chấn thiên hạ.
Ai lại muốn bỏ lỡ loại vinh quang này?
Ai không muốn đoạt công lao?
Rầm rầm!
Ba mươi mấy tên bắt đầu nhích người, nhanh chóng cầm đao lao đến.
Thấy lại có người tới.
“Đừng mà!” Lâm Tử Thanh khủng hoảng kêu la, nhưng mà cô không có chút vũ lực nào cả, không thể giúp được cái gì.
Nếu những người giết chết Tiểu Lục diệt, vậy thật sự xong rồi.
Khụ khụ......!
Cho dù đâm thủng trái tim thì đã sao nào?
Tuy rằng không có hy vọng sống sót, nhưng hiện tại Tiểu Lục còn chưa có chết.
Đao chưa rút ra, máu chưa chảy cạn, cậu ta còn có thể giết địch.
Tiểu Lục ho lên vài cái, dùng ý chí mà chống đỡ.
Hai mắt cậu ta đã đỏ rực như máu, trong tay cầm lưỡi sói, nhanh chóng xẹt qua đám người đang tiến lên, chém chết được mấy người, miệng cậu ta lại phun máu tươi, tóc tai rối bù, toàn thân không tìm ra được chỗ nào lành lặn.
Bang!
Sau khi ngừng lại, bởi vì quá dùng sức, trường đao cắm trên trái tim của cậu run run, Tiểu Lục tiếp tục ói máu tươi.
Cứ việc chật vật như thế, nhưng cậu ta không bận tâm chút nào.
“Tới đi!” Sắc mặt Tiểu Lục tái nhợt, gào rống lên với đám lính đánh thuê.
Cậu ta cong người, thống khổ mà kêu lên!
Phanh!
Đột nhiên, cậu ta quỳ một gối xuống đất, đã không đứng lên được nữa.
Máu đã chảy quá nhiều, cho dù là cảnh giới siêu nhiên, cũng không cách nào chống đỡ.
Lần đầu tiên trong đời, cậu ta cảm thấy mình mệt đến mức mất hết sức lực, tiếng hít thở cũng càng ngày càng dồn dập.
Tiếng rên rỉ của con sói cô độc…
Nhìn như không còn sức để chiến đấu, nhưng đôi mắt vẫn hung ác nhìn trừng trừng vào đám lính đánh thuê.
Cái này gọi là liều chết để cố thủ!
Hai mươi mấy tên lính đánh thuê còn lại nhìn tình huống này cũng có chút chần chờ.
Sẽ không giống như vừa rồi nữa chứ?
Bọn chúng lo lắng, không dám tới quá gần.
Người của Ánh Sáng Thái Dương thật sự quá khủng bố, vừa rồi lúc đã thoi thóp hơi thở, nhưng vẫn có thể giết người.
Không biết bây giờ thì sao?
Cuối cùng, có người cố lấy dũng khí, bước ra một bước......!
Đột nhiên, phía sau mọi người có một ánh hào quang đỏ rực ngập trời chiếu rọi đến.
Hào quang ngập trời phảng phất như thái dương mọc lên ở phương Đông.
Đây là?
“Thái Dương Thần!”
Cho dù lũ lính đánh thuê kiến thức hạn hẹp đến mức nào, cũng đã nghe qua truyền thuyết về ánh sáng đỏ này.
Bọn chúng kinh hoảng mà nhanh chóng xoay người.
Nổ vang!
Một trận gió bỗng thổi nhẹ tới, hai mươi mấy người đang đứng trong nháy mắt đã không thấy tung tích.
Sau đó chỉ thấy được một bóng người trong ánh hào quang đỏ rực, đánh bay hai mươi mấy tên kia văng xa hơn mười mét, vẫn chưa hết giận, anh lao lên trời, lại đánh văng mấy tên ra.
Không biết khi nào, sóng khí đã dập dềnh dâng lên, từ từ đẩy ra.
Rốt cuộc chờ được Ánh Sáng Thái Dương, rốt cuộc chờ được lão đại......!
Trong nháy mắt ấy, hai mắt Tiểu Lục đã đẫm lệ, người đàn ông thiết huyết ấy đã rơi xuống giọt nước mắt trong suốt.
Phanh!
Theo sau, cả người cậu ta ngã xuống ầm ầm, ho ra máu run rẩy lên, hai mắt vô lực nhìn về phía Trương Thiên, nhưng trên mặt lại hiện ra ý cười, dùng hết sức lực cuối cùng mà gào lên:
“Chủ nhân, Ánh Sáng Thái Dương...!Đánh số: 006...!Tên hiệu: Tiểu Lục, tên thật: Tô Mộc Phong!...!Chết trận vì chủ nhân...!Cả đời không hối hận! Chớ bi thương...!Vĩnh biệt!”
Khụ khụ...!
Gân đỏ đã lộ ra, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, toàn thân bắt đầu cứng còng lại.
Người đàn ông rất tuấn tú rất tuấn tú này, cậu ta có một cái tên rất