Hình ảnh đính kèm trong bài báo chính là cảnh hôm qua Trương Thiên đeo sợi dây chuyền mặt ngọc lục bảo trị giá hai nghìn vạn lên cổ Lâm Tiểu Nhã.
Mà dáng vẻ khi đó của Lâm Tiểu Nhã là hai mắt ửng đỏ, nước mắt lưng tròng, xem chừng cảm động vô cùng.
Còn một tấm hình khác là sợi dây chuyền giá trị hai nghìn vạn kia.
Nhìn thấy đống tin tức này xong, Trương Thiên hơi luống cuống.
Nghĩ kiểu gì cũng không ngờ lúc đó lại bị người ta chụp được hết.
Vợ yêu, có vài lời anh muốn tỏ, có lẽ em không tin?
Trương Thiên nhìn chằm chằm Lâm Tử Thanh lãnh đạm hờ hững, giơ ba ngón tay thành thật giải thích: “Vợ à, em phải tin tưởng anh!”
“Mặc dù mọi mặt anh đều khá xuất sắc, nhưng anh thề, anh tuyệt đối không thích Tiểu Nhã.
Nhan sắc thì không được như em, trí thông minh cũng không cao như em, đến cả nhân phẩm đạo đức cũng không được như em nốt, sao anh có thể…”
Mặc dù biết Lâm Tử Thanh sẽ không suy nghĩ gì nhiều, nhưng từ nhỏ Lâm Tiểu Nhã và mình bát tự không hợp, Lâm Tử Thanh sao không biết rõ được?
Nhưng phụ nữ ấy mà, vẫn phải rót mật ong vào tai thì mới được.
Lâm Tử Thanh nhún vai, đi rửa mặt, không thèm quan tâm đến chuyện hai người này ồn ào gây chuyện với nhau.
Nếu sợi dây chuyền kia mà Trương Thiên có năng lực tặng cho Lâm Tiểu Nhã thì bây giờ cô đâu cần vì bận rộn chuyện ở công ty mà chạy tới chạy lui.
“Bao dung, hiểu chuyện, quả là cô vợ tốt nhất thế giới.
”
Bốp!
Một nắm tay trắng trắng nhỏ nhắn dùng hết lực nện vào bụng Trương Thiên.
Lâm Tiểu Nhã la lớn: “Cút, nói cái gì đấy hả? Anh mà xuất sắc ấy hả?”
“Mau nghĩ xem phải làm sao đi này, bạn học của tôi mà nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm.
”
Điều khiến Lâm Tiểu Nhã sốt cả ruột chính là thanh danh của cô ở trường học, nhìn đăm đăm vào điện thoại cầm trong tay mà lòng như lửa đốt.
Trương Thiên bắt chước dáng vẻ ông cụ non, kệ bà chúng nó, ông đây muốn yêu ai thì yêu, quan tâm chuyện trên mạng làm quái gì?
Nhưng bình luận từ dân mạng rất “bạo lực”, chỉ chốc lát sau tình thế đã đổi khác.
Có người đăng lên một tấm hình, trong ảnh là Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Bành Hoa bắt tay với Trương Thiên.
Bên dưới còn ghi rõ: Hôm qua nhóm Tô Phong vừa lúc đi ngang qua, chứng kiến cảnh tượng tặng dây chuyền nên đích thân chúc phúc hai người kia đó.
“Đúng đây, tôi có mặt ở đó luôn, đúng là có chuyện đó thật.
”
“Ghen tị với cô gái này ghê…”
“Là dây chuyền hai nghìn vạn kìa trời, nếu mà là tôi thì tôi gả luôn khỏi nghĩ.
”
“Má, nam chính xấu ghê dẩy?”
“Ôi, tôi cả đêm không ngủ cũng không nghĩ ra được vẻ ngoài tôi cũng đẹp trai mà tại sao lại không có bạn gái!”
“Còn phải nghĩ nữa à? Mày thua người ta cái sợi dây chuyền đó đó!”
Bình luận ngày càng đi theo hướng thú vị hơn.
Lâm Tiểu Nhã xem tới đây còn ôm bụng cười to.
“Thần kinh!” Trương Thiên ở bên cạnh xem ti vi, buồn chán mắng một câu.
Không bao lâu sau lại có thêm tin mới.
[Kinh hãi! Người đàn ông thần bí chính là người đã có vợ, vợ của anh ta là Lâm Tử Thanh - có thể xưng là đệ nhất mỹ nữ của thành phố Nam Châu.
]
Sau đó nữa, chuyện Trương Thiên kết hôn rồi mất tích ba năm, sống đời thực vật thêm hai năm cũng bị lột luôn.
“Nghe nói Lâm Tiểu Tinh không rời không bỏ anh ta, chăm sóc anh ta, không ngờ là mới tỉnh lại thì đã vượt giới hạn rồi!”
“Cặn bã, có vợ đẹp thế mà còn ra ngoài ngoại tình!”
“Đúng thật là, rác rưởi cũng không bằng.
”
Ngay sau đó lại thêm tin chấn động ra lò!
[Tin tức bùng nổ! Cô nữ chính là em gái của đệ nhất mỹ nữ thành phố Nam Châu - Lâm Tử Thanh.
]
“What the hell?”
“Ơ…”
“Nghe nói nam chính còn là kẻ ăn bám đây này!”
“Ăn bám? Đồ cầm thú!”
“Quả đúng là không bằng cầm thú…”
“Aaaaa, tôi vừa mới nghe nói, sợi dây chuyền đó còn đang nằm trong tiệm kìa, rõ ràng là lừa gạt cô gái ngây thơ mà.
”
“Căn bản là không có mua tặng đâu!”
Trong nháy mắt, Trương Thiên nổi tiếng khắp thành phố Nam Châu, bình luận của đám người trên mạng càng ngày càng dữ dội, leo lên đầu đề truyền thông thành phố Nam Châu.
Trương Thiên tiếng xấu vang xa, có thể nói là đã trở thành chuột chạy qua đường bị người người đánh mắng.
Lâm Tiểu Nhã cầm điện thoại, mặt trắng bệch, chọt chọt Trương Thiên, nói: “Tôi đề xuất khi anh ra ngoài nhớ mang khẩu trang vào đấy!”
“Cái gì? Anh mà quan tâm mấy chuyện này à?” Trương Thiên cười khinh bỉ.
Lâm Tiểu Nhã ném điện thoại sang, lạnh giọng nói: “Tự anh xem đi!”
Trương Thiên cầm điện thoại lên lướt lướt hai cái, sắp nhảy dựng lên luôn rồi.
“Má nó, mắng ông đây là cặn bã? Không bằng cầm thú?” Trương Thiên kêu rít lên: “Ôi giời ơi, là chuột chạy qua đường.
”
Càng lướt xuống dưới mắng càng khó nghe…
“Không ngờ ông đây danh tiếng trong sạch thế mà lại bị hủy hoại vì cô!” Trương Thiên liếc mắt oán giận nói với Lâm Tiểu Nhã.
Lâm Tiểu Nhã cướp điện thọai lại, liếc mắt khinh khỉnh.
Hai kẻ Tiêu Chính Phàm bị đánh và Tôn Đình cũng nhìn thấy tin tức này.
Đối với bọn họ mà nói, khó chịu vô cùng, hóa ra hai người kia là hai tên nghèo kiết.
Tiêu Chính Phàm nhíu mày: “Đệt, còn tưởng là có chỗ dựa gì, hóa ra là đồ ăn bám.
”
Tôn Đình cũng phụng phịu: “Dây chuyền cũng không mua, còn tưởng là Lâm Tiểu Nhã sống tốt kiểu gì chứ!”
Người nhà họ Lâm cũng nhìn thấy tin tức này.
Bà cụ nhà họ Lâm mắng bại hoại gia phong.
Còn Lâm Thiến Thiến thì càng oán trách Trương Thiên.
Lúc này, điện thoại Trương Thiên kêu không ngừng: “Ring ring ring ring ring ring ring ring!”
Cầm điện thoại lên xem thử, thì