"Tên thật: Dương Tiêu.
Báo danh với chủ nhân!" Đầu dây bên kia, lời nói u ám của Dương Tiêu.
Trước đây, Trương Thiên đã nghe qua câu nói này vô số lần, nhưng bây giờ nghe ra lại giống như một lời chế nhạo!
Đúng vậy, Dương Tiêu chịu sự quản lý của Thái Dương Chi Quang.
Đã từng là một trong những đàn em tín nhiệm nhất của Trương Thiên, Bóng Đen!
Nhưng chỉ là đã từng!
Hai mắt Trương Thiên tối sầm, nghiêm giọng nói: "Tao không có loại đàn em như mày!"
Dương Tiêu nghe tiếng cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào, ngược lại cười nói: "Nhưng em trước sau luôn là người của Thái Dương Chi Quang, đại ca!"
Trương Thiên nhắm mắt lại, đáp lại với giọng lạnh lùng: "Mày không xứng!"
Không xứng là người của Thái Dương Chi Quang, không xứng gọi anh là đại ca.
Dương Tiêu dường như cũng không thèm để ý, vẫn hành động quái gở khác thường.
Trương Thiên đột nhiên truy hỏi: "Rốt cuộc Dương Tiêu mày đang làm cái gì?"
Hai năm trôi qua, Dương Tiêu dường như càng trở nên khó đoán hơn.
“Thứ lỗi cho em khó mà vâng lời, không cách nào đáp lại!” Khóe miệng Dương Tiêu cong lên, trả lời như chơi đùa: “Nhưng khoảng thời gian này anh cũng biết rồi, em sẽ không để anh thất vọng đâu, đại ca!
Trương Thiên nhướng mày, ánh mắt lạnh căm quét qua đám người Dương Ấn, lộ ra vẻ độc đoán, lạnh lùng trả lời: "Mày có tin bây giờ tao sẽ hủy đi nơi này?"
Dương Tiêu cười giễu cợt, giọng điệu trở nên hờ hững:
"Nếu hủy đi club Lưu Quang, hủy hoại một vài người có thể làm anh hả giận, vậy cứ hủy đi!"
Giọng điệu nhạt nhẽo, không chút quan tâm!
Đối với tổ chức Hừng Đông, đó dường như chẳng là gì cả, chỉ là một góc của tảng băng.
Trương Thiên trở nên ảm đạm, lạnh lùng nói: "Dương Tiêu, mày thật sự cho rằng tao không quản được mày sao?"
"Anh không ngăn cản được tôi, không ngăn cản được Hừng Đông.
" Dương Tiêu quả quyết đáp lại.
Trương Thiên tức giận, quát tháo: "Tao sẽ giết mày!"
Dương Tiêu dừng một lúc, sau đó ậm ừ nói: "Đại ca, là anh làm nên em, em cảm kích.
"
"Nhưng hai năm trước anh đã không thể giết được em, hiện tại càng không thể được.
"
Rầm!
Dương Tiêu nhắc tới chuyện hai năm trước, Trương Thiên nheo mắt đá thẳng vào bàn đá lớn trước mặt vỡ tan tành.
Hai người Châu Vũ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Trương Thiên hít thở một hơi thật dài, ánh mắt sắc bén, gào thét: "Thật sự cho rằng không cách nào trị được? Nếu để tao phát hiện Hừng Đông của mày có hại Viêm Hạ, tao đảm bảo lần sau gặp nhau, nhất định đích thân lấy mạng mày!"
“Em rất mong đợi ngày gặp nhau đó.
” Dương Tiêu không sợ hãi, cười quái dị nói.
Trương Thiên cầm lấy điện thoại, dừng một lát, nghiến răng trầm giọng nói: "Trước đây tao không ghét bỏ mày, nhưng bây giờ tao đã hối hận rồi!"
Nói xong, Trương Thiên vung tay ném bay điện thoại.
Một cơn gió cuồng bạo quét qua dưới chân anh, âm thanh ‘phốc phốc’ quay cuồng, giống như âm thanh của cuồng phong bão táp.
Ngay tại đó, ngoại trừ Dương Ấn nhíu mày bất động, những người khác đều bị gió loạn mờ mắt, lấy tay che chắn.
Sau đó, một tia sáng vụt qua nhanh chóng!
Bóng dáng một người bị quăng lên khoảng không ở sảnh trước của club Lưu Quang.
“Đừng… a!” Một người đàn ông hốt hoảng hét lên.
Ngay sau đó, ánh sáng màu vàng rực rỡ, ánh sáng màu đỏ theo sát mà lên, đạp bóng người đang trên không trung xuống.
Rầm! Ầm ầm!
Ánh sáng biến mất, âm thanh vang dội.
Khi mọi người mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy Trương Thiên đang đứng ở giữa sảnh trước của club Lưu Quang, dưới chân đạp một người, chính xác mà nói là một cái xác đẫm máu.
Một vòng xoáy hình tròn bị trũng sâu dưới mặt đất, nền nhà trũng xuống, bụi bay tung tóe.
Người chết hiển nhiên là Lăng Uy!
Một sức mạnh đạt đến cường giả tông sư!
Nhìn bóng dáng thần bí của Trương Thiên, Hồng Tứ toát mồ hôi lạnh.
Đến cả Dương Ấn cũng sợ chết khiếp luồng sát khí bức người này, trố mắt nhìn Trương Thiên.
Trương Thiên xoay người về phía Dương Ấn, lạnh lùng nói: "Dương Ấn, phải không?"
“Dạ!” Dương Ấn nhướng mày, nhanh chóng đáp.
Trương Thiên đưa tay chỉ về