Trương Thiên nửa vui nửa buồn, không biết có phải là có chuyện gấp hay không.
Anh cau mày: “Tử Thanh, có chuyện gì vậy?”
Lâm Tử Thanh khẽ hỏi: “À, em đã mua một ngôi nhà mới ở Khánh Giang, ngày mai em sẽ chuyển đến, anh có về không?”
Trụ sở chính của công ty chuyển đi, cho nên việc ‘hạ cánh’ xuống Khánh Giang là điều đương nhiên.
Mua nhà mới?
Sẽ không phải lại là hai phòng ngủ một phòng khách, mà còn là cho Lâm Tiểu Nhã ở, không thể như kia sao?
Kiên quyết từ chối!
“Nhanh như vậy đã chắc chắn rồi sao? Kích thước của ngôi nhà bao nhiêu, quá nhỏ thì không được nhé!” Trương Thiên hỏi ngược lại.
Lâm Tử Thanh nói: “Là một biệt thự, khá lớn.
Lão tướng quyết định mua, nói căn này là của chúng ta!”
Biệt thự?
Mẹ nó, ba người đó cũng được đấy, không làm anh thất vọng.
Căn phòng rộng, cách âm tốt, chẳng phải là có thể vô tư làm chuyện ấy vào ban đêm sao?
Ôi, anh đã ăn nhiều đan dược rồi mà không hiểu sao bụng dưới lại hơi nóng!
Trương Thiên vẫn bình tĩnh, cười đáp: “Thế hoàn cảnh chắc hẳn là tốt lắm, nhưng anh có thể sẽ không về được…”
Không phải là phải đi Huyền Tây sao?
Đàn ông phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu!
Phải đẩy lùi những thứ ‘nóng bỏng’ về sau…
“Ồ! Uầy…” Lâm Tử Thanh nghi ngờ dừng lại.
Hửm?
Trương Thiên nghe giọng của Lâm Tử Thanh, cảm thấy không ổn lắm!
Cô không nên như vậy chứ, cô thường tích chữ như vàng, số từ nói ra bớt được là bớt.
Thất vọng?
“Có chuyện gì vậy? Của công ty, hay chẳng lẽ là của Tiểu Lục?” Trương Thiên cau mày bối rối hỏi.
Lâm Tử Thanh nói: “Tiểu Lục vẫn ổn!”
“Về công ty, Hội trưởng Liễu ở Phòng Thương mại Khánh Giang nói mỗi năm chúng ta phải trả mười triệu nhân dân tệ, coi như phí duy trì sự ổn định!”
“Em muốn hỏi anh số tiền này có trả hay không.”
Chết tiệt?
Duy trì sự ổn định? Thu phí bảo vệ!
Liễu Cao Viên?
Nhanh như vậy đã trở mặt không nhận người rồi sao?
Trương Thiên cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em không cần đưa, anh giải quyết được.”
Lâm Tử Thanh mím môi khẽ ‘ừm’ một tiếng, do dự một hồi, không nói gì cũng cúp điện thoại.
Dường như có chút lo lắng cho anh, nhưng cô không nói ra!
Trương Thiên cười khổ bỏ qua.
Tuy tiền không nhiều nhưng không thể cho đi một cách vô ích được.
Anh mở Tứ Đại Thiên Vương ở thành phố Nam Châu, hỏi một vài người xem chuyện gì đang xảy ra.
Trương Thiên: @Tất cả mọi người, Liễu Cao Viên nói Tập đoàn Ái Thiên phải trả mười triệu nhân dân tệ phí duy trì ổn định gì vậy?
Tô Phong: Chết tiệt, ông ta chỉ đòi mười triệu từ anh Thiên thôi? (nghi ngờ)
Tưởng Minh Đức: (Nghi ngờ) +1
Bành Hoa: (Nghi ngờ) +2
Bành Hoa: Chết tiệt, ông ta yêu cầu Tập đoàn Hoa Hào của tôi đưa ra năm mươi triệu mỗi năm kìa!
Tưởng Minh Đức: Khoản phí này còn có mức giá khác à? Tôi cũng là năm mươi triệu!
Tô Phong: Haizz, hóa ra là có nhiều cấp độ như vậy.
(Khóc)
Trương Thiên: Chuyện gì xảy ra vậy? Các anh đã đưa hết rồi à?
Trương Thiên: Liễu Cao Viên tàn nhẫn biết nhường nào, tôi xóa sổ nhà họ Lăng, ông ta liền trở nên kiêu ngạo? Ông ta có bản lãnh đó chắc?
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên ơi, bình tĩnh! (mỉm cười)
Tô Phong: Hội trưởng Liễu cũng có lý do, số tiền này không phải là ông ấy muốn thu.
Bành Hoa: Bản thân ông ta cũng đã bỏ ra hai trăm triệu nhân dân tệ, tổng cộng là hai tỷ nhân dân tệ đều dành cho Phòng Thương mại.
(Vẻ mặt buồn bã)
Những người này cũng đã vào Phòng Thương mại Khánh Giang, thị phần lớn như vậy nên cũng coi là thực chí danh quy.
Vì Trương Thiên đã chào hỏi Liễu Cao Viên trước, những người này cũng đã