Bành Hoa lén lút thấp giọng nói: “Chúng ta không cược anh Thiên nữa, mà cược Mạc Dương Quân thắng?”
“CMN, lão Tưởng, thì ra ông là loại người này à!”
Tưởng Minh Đức liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái: “Chính là mấy ông nói, anh Thiên cũng không có cơ hội thắng sao không lấy tiền ra đánh cược một phen?”
Tô Phong trầm giọng nói: “Chúng ta làm như thế chẳng phải quá không nghĩa khí rồi hay sao? Các ông đặt bao nhiêu?”
Hai người khinh bỉ, người đểu nhất chính là Tô Phong.
Vừa mới nói đến nghĩa khí xong, lại nói đến tiền cược bao nhiêu được luôn!
“Được rồi, tôi đã bị mấy ông thuyết phục thành công!” Bành Hoa thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Làm người không vì mình thì trời tru đất diệt!”
Tưởng Minh Đức nở nụ cười: “Chúng ta trên tinh thần là ủng hộ anh Thiên thắng! Nhưng bây giờ, chính anh Thiên cũng nói thực lực của bản thân chỉ là cấp hóa cảnh, chúng ta vẫn là không nên làm khó anh Thiên, cược cho tông sư thích hợp hơn.
Dù sao thì chênh lệch thực lực cũng quá lớn rồi!”
Tô Phong gật đầu nói: “Đúng đúng, ủng hộ anh Thiên trên tình thần! Chúng ta cũng là bị ép buộc phải đặt cược tông sư!”
Bành Hoa: “Tôi cũng cảm thấy như thế!”
Haha, không làm khó anh?
Ai ép?
Căn bản chính là đứng trước thực lực, cuối cùng bọn họ quyết định lựa chọn khuất phục thì có!
Ba người bọn họ cười hì hì đặt cược 30 triệu, cược Mạc Dương Quân thắng, sau đó lại vui vẻ quay trở lại khán đài.
Lúc này, quá trình rút thăm đã kết thúc.
Danh sách các trận đấu ở vòng thứ nhất đã có, cuộc tranh tài sắp bắt đầu!
Nhóm người Trương Thiên ngồi ở một chỗ, chờ lệnh ra sân.
Đầu tiên, mấy vị hội trưởng của các hội thương nhân cùng xuống trung tâm của võ đài.
Bọn họ bắt tay nhau, sau đó chuyển số tiền 20 tỷ mà mỗi hội thương nhân huy động được đến số tài khoản được chỉ định.
Trên màn hình xuất hiện dòng chữ, tiền thưởng 100 tỷ!
Sau đó, hai người của tổ chức Hừng Đông ngồi ở bên trên khán đài cũng một trước một sau đi xuống.
Đi trước là một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc vest chỉnh tề, tướng mạo như lang sói, xương gò má nhô cao, vẻ mặt cũng rất gian trá.
Phía sau ông ta là một người đàn ông mặc áo đen, thần bí, lặng lẽ.
Người đàn ông này vừa xuất hiện, ngay lập tức, khí thế của năm vị hội trưởng trên võ đài liền bị nghiền nát.
Trương Thiên nhìn xuyên qua vành mũ, ánh mắt dán chặt vào hai người đang đi xuống.
Chỉ cần là người của tổ chức Hừng Đông xuất hiện, anh đều đặc biệt chú ý.
Rất tiếc, người đàn ông xương gò má nhô cao này, anh không có ấn tượng gì cả.
Hội trưởng Nam Đô Thành Vũ Trường Sinh, nhìn thấy người đàn ông này liền thấp giọng chào: “Nam đường chủ!”
Mấy vị hội trưởng còn lại, bao gồm cả Liễu Cao Viên cũng chào một tiếng như vậy, bộ dạng cực kì kính trọng.
“Đó là ai vậy?” Trình Lương tò mò, quay sang mấy người trong đội hỏi.
Năm ngoái Phó Thanh cũng tham gia tranh tài, nên đương nhiên biết người này, anh ta nhẹ giọng giải thích: “Đường chủ của tổ chức Hừng Đông ở phía Nam, tên là Tả Chinh Vĩ, là một người rất tàn nhẫn.
Sớm đã nghe đồn, thực lực của ông ta đã đạt cảnh giới nhập thần rồi.”
“Anh xem, người phía sau là vệ sĩ thân cận của ông ta, nghe nói cũng đã là phá cảnh cường giả.”
Nhập thần? Phá cảnh?
Đều là cảnh giới vượt cấp tông sư, không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần.
Trình Lương tuy vậy cũng mới chỉ là đỉnh phong hóa cảnh, cũng không dám mạo phạm, chỉ có thể âm thầm hít sâu một hơi.
Trương Thiên cũng dỏng tai lắng nghe lời giải thích của Phó Thanh, đôi mắt bỗng xẹt qua tia sáng khác lạ, thực lực của người này đã là nhập thần rồi sao?
Tả Chinh Vĩ nhìn về phía mấy vị hội trưởng gật đầu một cái, nhưng cũng không làm bất kì động tác nào khác.
Ông ta để cho cấp dưới của mình quyên 50 tỷ tiền thưởng, số tiền này sẽ được trao cho vị cường giả giành chiến thắng ở vòng tranh tài cuối cùng.
Sau đó hạ lệnh nói: “Vậy thì bắt đầu thôi!”
“Đúng vậy, lập tức bắt đầu, Nam đường chủ!” Vũ Trường Sinh gật đầu đáp.
Võ Trường Sinh cũng được coi như là hậu nhân của gia tộc võ đạo, thực lực hẳn là cũng rất cao cường.
Nhưng đứng trước mặt Tả Chinh Vĩ, lại không hề có nửa điểm ngông nghênh nào cả mà cực kì cung kính nghe lời.
Mấy vị hội trưởng còn lại thì càng không dám nói thêm gì.
Tả Chinh Vĩ xoay người trở về khán đài của mình.
Lúc Liễu Cao Viên trở lại chỗ ngồi, cố ý đi đến trước mặt nhóm người Trương Thiên nói: “Lần rút thăm này không được tốt cho lắm, nếu không được thì trực tiếp bỏ cuộc, không được ngạnh kháng*.”
(ngạnh kháng: cố chấp, ngang ngạnh phản kháng, chống trả đến cuối cùng)
Trình Lương cười, đi tới: “Hội trưởng Liễu, chúng tôi sao có thể nhận thua được chứ? Không cần sợ, chúng tôi chắc chắn sẽ đánh thắng bọn họ.”
Anh ta rút được thẻ tốt nhất, đối đầu với một người tu vi kém như thế, liền không biết đông tây nam bắc, muốn khoe khoang khắp nơi.
Thế nhưng Liễu Cao Viên căn bản không thèm để ý đến anh ta, chỉ thấp giọng gọi nhỏ một tiếng: “Phó Thanh!”
Ông ta chỉ muốn nhắc nhở một người duy nhất mà thôi.
Một năm trước đánh không lại phó đường chủ của Thanh Dương đường, năm nay lại đối đầu với một vị tông sư nhà họ Vũ, ông ta không muốn Phó Thanh phải hy sinh vô nghĩa.
Phó Thanh gật đầu nói: “Tôi biết rồi ông chủ.”
Dứt lời, Liễu Cao Viên quay sang nhìn Trương Thiên, nhưng không nói bất cứ một câu nào cả, xoay người rời đi.
Ông ta luôn có cảm giác, Trương Thiên không phải người tầm thường.
Ngày trước lúc cứu Liễu Ngữ Yên, trong khi Phó Thanh hoàn toàn không có cách nào