Đối với mọi người mà nói, tốc độ của Gia Cát Khôn là biến mất trong nháy mắt, nhưng đối với Trương Thiên mà nói.
Đó chính là…
Chậm!
Thực sự quá chậm!
Tốc độ của phá cảnh, ở trong mắt Trương Thiên chẳng có bất kì sự uy hiếp nào cả.
Khóe miệng Trương Thiên khẽ động, linh lực dồn vào lưỡi kiếm trong tay, nhẹ nhàng giơ kiếm lên.
Binh!
Hai kiếm chạm nhau, phát ra ánh lửa ma sát, đồng thời âm thanh lưỡi kiếm va đập vang lên.
Không có cảnh máu bắn tung tóe, cũng không có ai rơi đầu cả.
Đoản kiếm trong tay Trương Thiên cũng không có gãy!
Anh thành công đỡ được một kiếm của Gia Cát Khôn.
Không chết?
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Trương Thiên.
Hai anh em nhà họ Vũ nhíu mày, ngay cả Nam đường chủ Tả Chinh Vĩ vừa ngồi xuống cũng đứng phắt dậy.
Mọi chuyện xảy ra dường như nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Bên trong khán đài của hội thương nhân Khánh Giang, Liễu Cao Viên nhíu mày, dường như ông ta đã đoán đúng.
Đám người Tưởng Minh Đức thì kích động đến mức nhảy dựng lên, đỡ được một kiếm đầu tiên, vậy nghĩa là có thể đỡ được đường kiếm thứ hai, thứ ba rồi!
Không đến mức anh Thiên không có cơ hội đầu hàng!
Nhưng nghĩ đến vụ đặt cược, bọn họ mới bình ổn lại cảm xúc, tiếp tục quan sát.
Trên võ đài, Gia Cát Khôn hơi kinh ngạc, không ngờ biểu hiện bình thường không có gì khác lạ của Trương Thiên lại có thể đỡ được một kiếm của mình dễ như trở bàn tay.
.
Lưỡi kiếm nằm nghiêng, ánh mắt nóng rực, biểu hiện bắt đầu nghiêm túc.
Trương Thiên cản được một kiếm, thân ảnh vẫn không hề nhúc nhích, nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được sức mạnh to lớn của Gia Cát Khôn trong một kiếm này, Trương Thiên vừa rồi chỉ mới để lộ ra thực lực cảnh giới tông sư, may mà anh đã dồn chút linh lực vào thân kiếm, nếu không kiếm đã bị chém gãy rồi.
Nhưng anh cũng bắt đầu phát giác được, thực lực của người trước mặt này, so với Xích Tử thì còn thua kém xa.
Cao nhất cũng chỉ là vừa bước vào cảnh giới nhập thần mà thôi.
Sau khi một đường kiếm này thất bại, Gia Cát Khôn cũng bắt đầu tập trung, ánh mắt kiên định, nhìn thẳng vào Trương Thiên, tay phải trực tiếp rút kiếm ra.
Keng!
Trương Thiên lại một lần nữa nâng thanh kiếm tràn đầy linh lực lên, cản một kiếm của Gia Cát Khôn.
Keng keng keng!
Lại liên tiếp mấy đường kiếm chém xuống, ánh lửa ma sát bắn tung tóe, âm thanh va chạm vang vọng như tiếng sấm nổ.
Ngay cả không khí xung quanh cũng phát ra tiếng ‘xì xèo’ không ngừng, hai người bọn họ vậy mà đánh ngang cơ, ngang tài ngang sức.
Có thể nói là cường giả đối chiến.
Cương phong của Gia Cát Khôn rất mạnh, tốc độ lại nhanh, sức mạnh càng lớn.
.
Thứ mà Trương Thiên biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có duy nhất là tốc độ của phá cảnh, ngoài ra không hề nhìn thấy cương phong cường giả, cũng chẳng có sức mạnh như bẻ cành khô của phá cảnh, cũng chẳng biết đoản kiếm có sức mạnh gì, mà nhiều lần đều thành công cản đường kiếm của Gia Cát Khôn.
Trong trung tâm khán đài Nam Đô Thành, hội trưởng nhà họ Vũ nhíu mày, chắc nịch nói: “Đây không phải tu luyện võ công!”
“Cái người đến từ Huyền Tây này rốt cuộc đã tu luyện cái gì? Không có thực lực phá cảnh võ giả, nhưng tu vi của cậu ta vậy mà lại có thể chiến với một phá cảnh cường giả?”
Một người nhà họ Vũ khác cũng nói: “Thật sự không thể nhìn ra được!”
Trong khán đài của tổ chức Hừng Đông, Tả Chinh Vĩ đặc biệt chú ý đến Gia Cát Khôn, nhất là khi anh ta không thể giết chết được Trương Thiên, thần sắc của Tả Chinh Vĩ càng thêm nghiêm trọng.
Mấy vị cường giả bán bộ tông sư dưới sân, nhìn thấy một màn này cũng bị thực lực của Trương Thiên làm cho kinh ngạc!
Rõ ràng sức mạnh thể hiện ra bên ngoài cũng không phải quá cường đại, vì sao lại có thể dễ đánh ngang cơ với cường giả đạt cấp phá cảnh?
“Anh ta thật sự đã che giấu thực lực.
” Vũ Tử Dĩ trong lòng tràn đầy phẫn nộ, nhủ thầm: “Với thực lực của anh ta, muốn đánh ngã mình, hẳn là dễ như trở bàn tay.
Nhưng tại sao lại phải giở trò lưu manh với mình?”
Lúc ban đầu còn có chút hoài nghi Trương Thiên phải chăng vì muốn giành chiến thắng nên bất đắc dĩ phải giở trò lưu manh…
Nhưng bây giờ xem ra, anh ta thật ra chẳng qua chỉ là muốn giờ trò lưu manh nên đã giở trò lưu manh thật, càng nghĩ càng giận, phát cáu giậm chân!
Trong khán đài Khánh Giang, đám người Tưởng Minh Đức bắt đầu muốn nổi điên!
Bị chọc giận muốn nổ tung!
Bọn họ không nhìn thấy cương phong, cương lực gì cả, chỉ biết thực lực của Trương Thiên vậy mà lại ngang cơ với Gia Cát Khôn.
Bất phân thắng bại!
Tưởng Minh Đức mặt đầy đau khổ nói: “Nhìn cục diện này, nếu tiếp tục đánh nữa, anh Thiên chắc thắng rồi?”
Tô Phong nhíu mày, sắc mặt khó coi: “Sao có thể như thế được chứ? Anh Thiên làm sao có thể đánh thắng Gia Cát Khôn được!”
“Đừng thắng mà!” Bành Hoa cầu nguyện nói.
Hại bọn họ còn lo lắng bị giết chết chỉ trong một giây!
CMN!
Trên võ đài, sau mấy chiêu qua lại.
Trương Thiên nét mặt lạnh như băng, bắt đầu lộ ra một tia cân nhắc.
Thực lực của Gia Cát Khôn là cảnh giới bắt đầu nhập thần, nếu bây giờ mình dùng linh lực Trúc Cơ Kỳ đối phó vừa hay chịu được, thậm chí còn có chút hơi mạnh.
Kết quả trận đấu lần này, thắng bại đã được xác định rõ ràng!
Tổ chức Hừng