Đương nhiên muốn đi đến Huyền Tây luyện đan, cần phải liên hệ với Châu Vũ bảo cậu ta mang dược liệu đến.
Điện thoại được kết nối, Châu Vũ ở đầu dây bên kia kích động hô to, nói: “Anh Thiên, cuối cùng em cũng đã chờ được anh rồi.
”
“Có phải anh đến khu vực Huyền Tây không? Em bây giờ sẽ lập tức xuất phát.
”
“Cho theo với.
”
“…”
Trương Thiên đưa di động ra xa, chờ Châu Vũ yên tĩnh rồi mới lên tiếng nói: “Ngày mai xuất phát, mang theo hết số thuốc cậu đã nhận được trước đó.
”
“Hơn nữa tôi sắp đến, nhớ cầm theo mấy bình rượu ngon.
”
Châu Vũ nói: “Được, nhất định sẽ an bài.
Cuối cùng cũng có thể đi rồi, anh Thiên, em chờ không nổi muốn ra theo anh ra oai rồi!”
Trong lòng cậu ta, Trương Thiên vẫn là một đại lão đẹp trai thích khoe mẽ, trận chiến ở club Lưu Quang ngày ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc không thể phải mờ.
“?”
Ra oai chỗ nào chứ?
Trương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, chờ khi nào đến chỗ luyện đan thì cậu sẽ biết, cậu chính là cái người thử thuốc kia…
Nhưng lời này cũng không nên nói trước cho Châu Vũ biết, nói ra, cậu ta nhất định sẽ không đến.
Nhắc lại hai câu, Trương Thiên liền cúp máy.
Trong màn đêm tĩnh mịch, Trương Thiên lấy từ trong túi ra một viên thuốc, bỏ vào miệng.
Hôm nay đối chiến hao tổn không ít linh lực, anh cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Mặc dù đan dược luyện từ lò vi sóng không thích hợp cho người bình thường dùng, nhưng Trương Thiên nuốt xuống, thuốc vẫn phát huy một chút dược lực.
Vừa nuốt xuống viên đan dược, ngay lập tức Trương Thiên cảm nhận được có một dòng nước ấm tuôn ra từ đan điền, sau đó bắt đầu lan ra toàn thân, Trương Thiên ngồi thiền hấp thụ tu luyện công pháp.
Một lúc sau, tinh lực đã được lấp đầy.
Nhưng bây giờ thực lực, cũng chỉ mới là sơ cấp Trúc cơ kỳ.
Thực lực này nếu ở trong tiên giới, chỉ sợ vẫn sẽ bị người khác giễu cợt.
Đường đường là hậu nhân của Trương đế, vậy mà thực lực mới chỉ là Trúc cơ kỳ.
Trương Thiên thở dài một hơi, dừng tu luyện, thiếp đi.
…
Ngày hôm sau, người trong hội thương nhân Khánh Giang lần lượt trở về, mà Trương Thiên cũng thay đồ, mặc trang phục Huyền Tây, kéo mũ xuống, đến sân bay chuẩn bị bay đến Huyền Tây.
Ra khỏi khách sạn, Trương Thiên liền phát hiện mình bị theo dõi.
Là một đại chiến thần, chút năng lực phản trinh sát này vẫn phải có.
Không cần phải nói, Trương Thiên cũng biết là do Nam đường chủ Tả Chinh Vĩ phái người đến, mục đích nhất định là muốn điều tra xem mình có lai lịch như thế nào.
Trương Thiên cũng không công khai vạch trần, để bọn chúng theo sau, mục đích của chuyến đi đến Huyền Tây lần này chính là để cho tổ chức Hừng Đông nhìn.
Trương Thiên thầm nhủ trong lòng: “Có phải là ám sát hay không, rất nhanh sẽ biết ngay thôi.
”
Anh kéo thấp vành mũ xuống, tiếp tục lên đường ra máy bay, người của tổ chức Hừng Đông cũng đi đến Huyền Tây, đáp xuống thành phố Hắc Sơn.
Trước khi lên máy bay, Trương Thiên gửi tin nhắn cho Châu Vũ bảo cậu ta nếu đến cứ tìm một khách sạn nghỉ ngơi trước, còn anh muốn chuẩn bị mọi chuyện thật tốt rồi mới có thể đến được.
Đến thành phố Hắc Sơn ở Huyền Tây, Trương Thiên lần theo địa chỉ lúc trước viết cho Liễu Cao Viên, bắt đầu suy tính làm sao để che giấu thân phận.
Trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ ở thành phố Hắc Sơn, Trương Thiên cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hai người của tổ chức Hừng Đông.
Anh rút thanh đoản kiếm ra, trực tiếp thăm dò vấn đề.
Linh lực ngưng tụ trên thanh đoản kiếm, nhanh chóng phóng ra!
Rầm!
Một tên đàn ông trung niên nhanh chóng rút ra một thanh đao dài chừng hai mươi tấc, chặn lại một đường kiếm bổ xuống đột ngột của Trương Thiên.
Một đao một kiếm va chạm, ánh lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Tên đàn ông trung niên cương lực không đủ mạnh, gan bàn tay vì chống đỡ mà đau nhức không thôi, chắn trước mặt một tên đàn ông khác liên tục lui lại phía sau.
Trương Thiên vẫn không dừng lại, trực tiếp xông lên, lao thẳng đến tên đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Tên đàn ông này trên tay không có vũ khí, muốn nhanh chóng né mình thoát khỏi đòn tấn công mạnh mẽ của Trương Thiên.
Thế nhưng tốc độ so với chiêu thức của Trương Thiên lại cực kỳ chậm.
Hoàn toàn không thể tránh được, anh ta chỉ có thể xuất ra cương phong, đỡ lấy một chiêu này.
“Mày dám?” Tên đàn ông trung niên hét lên.
Lưỡi kiếm của Trương Thiên lúc này chỉ cách mặt của tên đàn ông trẻ tuổi vài xentimet, rồi dừng lại.
Chẳng có cái gì là dám hay không, chỉ có Trương Thiên này muốn hay không mà thôi!
Hai chiêu vừa rồi, chẳng qua chỉ là muốn kiểm tra thực lực của hai tên này mà thôi.
Tên đàn ông trung niên là phá cảnh, còn người trước mặt anh đây, chắc hẳn là bán bộ tông sư.
Bây giờ vẫn chưa phải là lúc giết người.
Trương Thiên kéo vành mũ xuống, hỏi: “Hai vị tìm tôi, chẳng lẽ có chuyện gì sao?”
Nếu như chỉ muốn điều tra thân phận, Trương Thiên cũng sẽ không nổi sát tâm, dù sao nếu giết hai người này, làm thế sẽ khiến nhà họ Liễu gặp phiền phức.
Nhưng, nếu như muốn ám sát, hai người trước mắt, chắc chắn không còn đường sống.
Tên đàn ông trung niên thở dài một hơi nói: “Người