Phách lối!
“Chỉ dựa vào chúng mày mà cũng muốn trừng trị Hắc Hổ tao?” Tên đàn ông đầu đinh căm hận nói: “Nhìn đám bọn mày chân yếu tay mềm, chắc chắn không biết võ công là cái gì!”
“Quá buồn cười, tự nhận biết chút quyền cước là được đánh tao à! Chúng mày đi chết đi!”
Hơn mười tên chó săn (tay sai) nghe được phen đối thoại ngoan độc của đại ca mình, lập tức tự tin hơn hẳn, ào ào xông về phía trước.
Vô cùng khí thế! Cảm giác như một cuộc ẩu đả của băng đảng xã hội đen lớn vậy!
Châu Vũ và Châu Nhu Nhu nghe xong, bọn họ thật sự cảm thấy hơn mười người này có chút đáng sợ, khí thế lớn mạnh, nhưng không biết thực lực thì như nào.
Nơm nớp lo sợ!
Rầm rầm!
Thật tình không hề hay biết, tên đàn ông đeo dây chuyền vàng, những gã đàn ông đầu húi cua và cả mấy tên tóc xanh tóc đỏ gầy như nghiện này, chỉ sau một khắc đối mặt với Trương Thiên, tất cả đã bị anh dùng vài cú sút đá bay ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất.
Đám lưu manh Hắc Hổ đau không nói nên lời, gào khóc đau đớn tru lên.
Mấy tên này làm sao có thể ngăn được Trương Thiên.
Biến thái!
“Anh Hắc Hổ, anh to mồm như thế, tôi còn tưởng anh lợi hại đến mức nào, hóa ra cũng chỉ có thế này.
” Châu Vũ đã lấy lại vẻ đắc ý, cười nhạo nói.
Cuối cùng cũng đến lượt cậu ta khoe mẽ rồi, phải nắm chặt cơ hội giả vờ ra oai chút chứ.
Châu Vũ không nén nổi cơn giận, đi đến chỗ mấy tên lưu manh vừa đánh cậu ta, đạp cho mỗi tên mấy cái, oang oang nói: “Xem chúng mày còn dám phách lối không?”
“Nhớ kỹ, tao là thiếu gia nhà họ Vũ ở Kyoto, nhớ cho kỹ vào, ông đây không phải là người chúng mày có thể đắc tội được đâu.
”
“Không dám, chúng tôi không dám nữa.
” Đám chó săn ôm đầu khóc than.
“Tin đám chúng mày cũng không dám nữa.
” Toàn thân Châu Vũ tản ra khí thế uy hiếp mạnh mẽ, giống như tất cả người ở chỗ này đều là do cậu ta đánh ngã vậy!
Châu Nhu Nhu nhìn cậu ta, vẻ mặt bất lực, cái sự kiêu căng ngạo mạn kia thật sự sắp chạm trời rồi!
Nhìn xem, Châu đại thiếu gia bị người ta đánh mặt sưng vù thành cái đầu heo, hai mắt tím bầm như gấu trúc, còn ở đấy mà sĩ diện?
Trương Thiên không nhịn được bật cười, lớn tiếng nói: “Đi thôi, Châu thiếu gia!”
Phát tiết cơn giận xong, Châu Vũ coi như bị đánh cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cậu ta cười hì hì đi đến chỗ Trương Thiên và Châu Nhu Nhu.
“Ra oai đủ chưa?” Trương Thiên cười hỏi.
Châu Vũ vui vẻ đáp lại: “Hì hì, tạm được anh Thiên ạ.
”
Châu Nhu Nhu vẫn rất khách khí nói: “Cảm tạ ơn cứu mạng của anh Thiên.
”
“Chị, cần gì phải nói mấy lời cảm ơn khách khí thế ? Chúng ta đều là người trong nhà, chị lấy thân báo đáp cho anh Thiên là được rồi.
” Châu Vũ rất thích cảm giác được đi cạnh Trương Thiên.
Hừ!
Khuôn mặt Châu Nhu Nhu lập tức đỏ ửng, ngay cả hai bên tai cũng đỏ bừng.
Trương Thiên lắc đầu cười khổ nói: “Chuyện nhỏ thôi, nhưng vì sao Châu tiểu thư cũng đi theo đến đây vậy?”
“Haizz! Chị em không nghe lời em, nói nhất quyết muốn đi theo!” Châu Vũ phàn nàn nói.
Đổi lại là ngày thường, chắc chắn cậu ta không có cái gan này, nhưng mà bây giờ có Trương Thiên ở bên cạnh, Châu Nhu Nhu thật sự không dám mắng mỏ cậu ta.
Phải tranh thủ bóc tách chị mình một tý, cơ hội hiếm có khó tìm.
Châu Nhu Nhu trừng mắt liếc xéo Châu Vũ một cái, nhưng thật sự cô đi đến đây, chưa được sự đồng ý của Trương Thiên, bèn quay sang Trương Thiên nói:
“Trương tiên sinh, thật sự xin lỗi.
”
“Tôi chỉ là rất hiếu kỳ về khu vực Huyền Tây này, cho nên mới thỉnh cầu Châu Vũ dẫn tôi cùng đi theo, nhưng lại không biết sẽ mang đến phiền phức cho anh.
”
Trương Thiên gật đầu nói: “Cũng không sao hết, chỉ là thành phố Hắc Sơn này khá loạn, vàng thau lẫn lộn, hai