Trương Thiên không dùng linh lực mạnh mẽ để ngăn cản mà thay vào đó là phát ra một luồng linh lực chặn lại đường kiếm đang xuyên thẳng thẳng.
Anh biết một kiếm này chắc chắn là Vân Thiên phóng qua, hai người bọn họ đã sớm ước định thành thục (tạo thành thói quen), lần nào đến đây cũng nhất đinh phải đọ sức một phen, cho nên anh cũng không lo lắng.
Vừa khéo có thể thử linh lực của mình một chút, xem có xem có thể đánh gãy uy lực của nhát kiếm này được không.
Bàn tay phải của anh phát ra một luồng linh lực, chạm vào mũi kiếm!
Binh!
Kiếm bay ra ngoài, nhưng Trương Thiên cũng bị đẩy lùi lại phía sau bảy, tám bước.
Mọi người nhìn Trương Thiên, kinh ngạc nheo mắt lại.
Vân Thiên cũng có chút khó tin, trong lòng tràn ngập nghi hoặc!
Nếu như anh ta nhớ không nhầm, thì đây là lần đâu tiên Trương Thiên bị anh ta đánh lui?
Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc, không phải là vì Trương Thiên đã bị đánh lui…
Mà là nghĩ mãi cũng không hiểu, Trương Thiên vừa rồi không hề xuất ra bất kì nội lực gì, tại sao có thể tay không chặt đứt một đường kiếm này của mình?
Vân Thiên trầm giọng hỏi: “Đây là thủ pháp gì?”
Đây cũng là nghi vấn trong lòng Thiên Ma và những người khác.
Trương Thiên rũ tay phải, vừa rồi chặn một kiếm của Vân Thiên cánh tay có chút tê dại.
Luồng linh lực vừa rồi, so với thực lực của Vân Thiên đương nhiên không mạnh bằng.
Nhưng cũng xem như là nằm trong dự liệu của Trương Thiên, cũng đáng để vui mừng, ít nhất đã bước vào giai đoạn trung cấp Trúc cơ kỳ!
Trương Thiên ngẩng đầu, cười nhìn về phía Vân Thiên, không hề giải thích một lời nào.
Anh trực tiếp giơ tay lên, lợi kiếm sắc bén nằm gọn trong tay anh, quay về phía Vân Thiên nhíu mày cười nói: “Tiếp chiêu!”
Vừa dứt người, Trương Thiên tung người nhảy lên không trung, ánh sáng màu đỏ phát ra bao trùm toàn thân, không khí trên cao không ngừng xoay tròn, tiếng gió rít gào vang lên bên tai, một lợi kiếm màu đỏ đâm thẳng về hướng của Vân Thiên.
Tốc độ này, cương khí đó.
.
Ngay sau đó vang lên một tiếng động lớn!
Rầm!
Dưới chân chỗ Vân Thiên đứng lúc này đã bị nổ thành một cái hố sâu hai mét, còn có một thanh lợi kiếm đang cắm ở chính giữa.
Cũng may, Vân Thiên nhanh nhẹn đã bay vọt lên không trung.
Kỳ thật một kiếm này, Trương Thiên chẳng qua cũng chỉ nhắm vào phía dưới chân của Vân Thiên, không có nhắm trực tiếp vào người của Vân Thiên.
Mọi người có mặt ở hiện trường đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm…
Đây không phải là kinh ngạc, mà là hoảng sợ.
“Thực lực này là?” Thiên Ma cắn răng, có chút run rẩy.
Nhị trưởng lão nói tiếp: “Sẽ không phải là đột phá…”
Trong lòng Vân Thiên cũng chấn động không thôi!
Mọi người nhìn về phía ánh sáng đỏ rực trên không trung, nhưng sau khi ánh sang vụt tắt, cũng đã sớm không còn nhìn thấy bóng hình của Trương Thiên nữa…
Chỉ để lại một bầu khí loãng cho mọi người từ từ thưởng thức.
.
Chấn động qua đi, mọi người đều cười, Vân Thiên cũng nở một nụ cười yếu ớt!
Xem như là chúc mừng…
Chỉ có mình Châu Nhu Nhu là không biết chuyện gì đang xảy ra.
.
Trước khi lên máy bay, Trương Thiên gọi điện thoại cho Châu Vũ.
Lúc này, Châu Vũ và Tôn Tư Miêu cũng vừa đến bệnh viện trung ương, chuẩn bị đi đến phòng phẫu thuật mà Lâm Tử Thanh đã gửi vị trí trước đó.
Trương Thiên cũng thúc giục Tôn Tư Miêu lưu tâm hơn, tình hình không ổn thì dùng mười hai hoàn dương châm, chờ anh trở về.
Cả hai đồng thanh trả lời, rồi mới cúp điện thoại.
Châu Vũ dẫn theo Tôn Tư Miêu đứng đợi thang lên phòng phẫu thuật ở tầng năm.
Đột nhiên có một đoàn người đi về chỗ hai người bọn họ.
Dẫn đầu là một bác sĩ, ông ta trừng to mắt kinh ngạc nhìn Tôn Tư Miêu, vội vàng chào hỏi: “Tôn thần y, thật sự là ông sao?”
“Ông đại giá quang lâm đến bệnh viện của chúng tôi sao không báo trước với chúng tôi một tiếng chứ, chúng tôi vô cùng hoan nghênh!”
Tôn Tư Miêu là ai?
Ông ấy là thần y khu vực phía Nam, là ngôi sao sáng trong giới Trung y, có bác sĩ nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Nhưng dường như Tôn Tư Miêu cũng không nhận ra người đến là ai, khó chịu trả lời một câu: “Xin chào, ông là?”
“Tôi là tiểu Mã, tôi có đến nghe