Lông mày Lâm Tử Thanh hơi nhíu lại, dịu dàng mở miệng nói: “Châu Vũ phải không?”
Châu Vũ kích động gật đầu, trong nháy mắt, bộ dạng Châu đại thiếu gia trong thang máy vừa rồi lập tức biến mất, chuyển sang cung kính, ăn nói khép nép.
Cậu ta lớn tiếng đáp: “Đúng vậy, chị dâu.
Em là Châu Vũ!”
Sau đó cậu ta dẫn Tôn Tư Miêu đến giới thiệu: “Chị dâu, người này là do anh Thiên đặc biệt nhờ đến đây chữa trị cho bác gái, Tôn thần y.”
Tôn Tư Miêu nhìn thấy Lâm Tử Thanh, cũng nhanh chóng bỏ xuống tư thái, nói: “Thần y cái tên này, Tôn Tư Miêu tôi không dám nhận.
Đây chính là Trương phu nhân sao? Cô gọi tôi là tiểu Tôn là được rồi!”
Trước mặt thánh y lợi hại Trương Thiên, Tôn Tư Miêu tuyệt đối không dám tự nhận mình là thần y đâu!
Y thuật của mình ở trước mặt Trương Thiên, căn bản vốn không đáng nhắc đến, nếu như có thể, ông ta thật sự muốn bái Trương Thiên làm thầy.
Châu Vũ không ngờ Tôn Tư Miêu lại hạ thấp phong thái như này, nhưng mà cúi đầu trước anh Thiên mạnh mẽ, có cái gì mà không thể kia chứ?
Cậu ta một mặt cười khổ nói: “Đúng vậy, trước mặt là chị dâu, đương nhiên phải kính trọng giống như gặp anh Thiên, chị cứ gọi ông ta là tiểu Tôn là được, còn em, sau này chị dâu cứ kêu tiểu Vũ!”
Lâm Tử Thanh có chút ngơ ngác, không biết Trương Thiên đã làm cái gì mà khiến đám người này phải kính trọng đến vậy?
Nhưng người hiền lành như cô, chắc chắn cũng sẽ không thất lễ, huông chi Tôn Tư Miêu vẫn là bậc trưởng bối: “Tuyệt đối đừng, Tôn thần y ông khiêm tốn rồi.
Ông là bậc tôn trưởng, tôi không thể thất lễ được, cứ gọi tôi là Tử Thanh được rồi.”
“Châu Vũ, cậu cũng không cần phải khách khí.”
Nháy mắt, hảo cảm của Châu Vũ dành cho Lâm Tử Thanh tăng lên rất nhiều, người đâu vừa đẹp lại còn biết lễ nghĩa, đối xử với người khác khiêm nhường kính trọng, anh Thiên quả là có diễm phúc.
Nhưng rất nhanh cậu ta đã quay lại chuyện chính sự, gấp gáp hỏi: “Chị dâu, tình hình của bác gái bây giờ như nào rồi? Chúng ta mau dẫn Tôn thần y qua đó xem thử.”
“Ừ, chúng ta nói về bệnh tình của bác gái trước đã.” Tôn Tư Miêu nói.
Lâm Tử Thanh bắt đầu vừa đi vừa nói.
Người nhà họ Lý đứng phía sau, nhìn thấy Châu Vũ và Tôn Tư Miêu chào hỏi Lâm Tử Thanh, còn rất tôn kính ăn nói khép nép, không khỏi cảm thấy choáng váng.
Nói như vậy, Tôn thần y đến đây là vì xem bệnh cho Lý Tú Cầm?
Không phải nói đại lão phía Nam muốn xem bệnh còn phải đích thân đến tận cửa cầu y hay sao? Làm thế nào mà Lâm Tử Thanh lại có thể mời được ông ta đến đây?
Cô ta có tài đức gì chứ?
Lâm Tử Thanh rốt cuộc có địa vị như thế nào vậy?
Lý Nhân Triều nghĩ không ra, nhà Lý Tây cũng nghĩ mãi mà không có hiểu…
Nhưng, rất nhanh, Lý Nhân Triều đã thông suốt, trên mặt còn nở một nụ cười.
Ai thèm quan tâm Lâm Tử Thanh có địa vị gì chứ, cô ta không phải là cháu ngoại của mình hay sao?
Nếu như Tôn thần y kia là vì Lý Tú Cầm mà đến, mình là bố của Lý Tú Cầm, há chẳng phải mình còn quan trọng hơn con gái của mình hay sao?
Tôn thần y kia còn không phải sẽ giúp mình chữa trị hay sao?
“Lý Tây đi theo!” Lý Nhân Triều quay đầu nói với mấy người nhà họ Lý đang đứng ngây ra.
Lý Tây bừng tỉnh, tiếp tục đẩy xe lăn.
Bác sĩ Mã nhíu mày nhắc nhở: “Chủ tịch Lý, vừa rồi hình như mấy người đã khiêu khích đụng vào giới hạn cuối cùng của Tôn thần y, cũng đã bị ông ấy cự tuyệt rồi, bây giờ đuổi theo, có chút không thích hợp?”
Lý Nhân Triều cười nói: “Ông có biết người phụ nữ mà Tôn thần y phải nhún nhường ăn nói khép nép vừa nãy là ai không? Là cháu ngoại của tôi đấy!”
“Bệnh nhân quan trọng mà Tôn thần y nhắc đến chính là con gái của tôi, ông nói xem, tôi có thể lại có chuyện gì được chứ?”
“Ông ta tôn trọng con gái của lão tử, có thể dám không tôn trọng tôi sao? Ha ha.”
Bác sĩ Mã hai mắt trừng lớn nói: “Oa, hóa ra là có quan hệ như thế.”
“Đôi chân này của chủ tịch Lý có thể trị khỏi được rồi.”
Lý Nhân Triều cao ngạo cười lạnh nói: “Đi, đi lên trước.”
Người