Sau khi Trương Thiên đi vào thì phát hiện Tôn thần y căn bản không xảy ra chuyện gì cả, anh bị Châu Vũ lừa qua đây.
Bởi vì cậu ta không muốn mất mặt trước em gái!
Sau khi vào phòng, Châu Vũ liền giới thiệu với Trương Thiên, đây là một câu lạc bộ bắn đạn thật, quy mô lớn nhất toàn khu vực phía Nam, nhóm người chuyên môn luyện súng.
Hôm nay cậu ta hẹn cháu gái của tôn thần y là Tôn Tố Tố đến xem uy lực của súng thật.
Tôn Tố Tố là kiểu con gái ngoan ngoãn, chưa từng chạm qua mấy thứ này.
Không phải Châu Vũ muốn khoe kiến thức rộng lớn của mình trước mặt em gái sao? Cho nên mới tới!
Vốn dĩ cậu chủ Châu muốn là ra vẻ ngầu trước mặt người đẹp, ai biết lại đụng phải một người quen ở Kinh đô rồi bị vả mặt, bị người ta giễu cợt một phen.
Hiện tại là vì không phục nên mới lừa Trương Thiên tới!
Muốn để Trương Thiên giới thiệu một tay súng thiện xạ trong quân đội bí mật của Viên Đại tướng…
Sau khi giới thiệu xong, Châu Vũ liền chỉ vào năm, sáu người phía trước, hai nam bốn nữ rồi nói với Trương Thiên bằng giọng oán hận: “Anh Thiên, người phía trước là con trai của Trung tướng Lưu nguyên, tên là Lưu Đông Dương!”
“Cậu ta là người trong quân đội, ở Kinh đô suốt ngày cười em, nói con cháu học trò của Châu Đại tướng đều là rác rưởi, tất cả đều kinh doanh, chẳng ra hồn người.
”
“Em tức lắm!”
“Cho nên em đánh cược với cậu ta, so bắn bia!”
“Anh Thiên, em đấu với bạn ở đây, anh có thể gọi một anh bạn tay súng thiện xạ tới không?”
“Em muốn thắng!”
Sau khi Trương Thiên nghe xong thì mới phát hiện Tôn thần y chẳng bị sao cả, Châu Vũ chỉ muốn báo thù thôi!
Mặt anh đầy lửa giận, muốn đập cho Châu Vũ một trận!
Hôm nay anh có việc lớn, không ngờ lại bị Châu Vũ dùng danh tiếng của Tôn Tư Miêu lừa đến đây, cho nên mới có cảnh rống giận với Châu Vũ khi nãy!
Châu Vũ sợ Trương Thiên trách tội, còn định chạy.
Nhưng không ngờ bị Trương Thiên bắt được, xách lên!
Châu Vũ mặt dày nói: “Anh Thiên, tới cũng tới rồi!”
“Bên cạnh còn có Tố Tố của em đó, xấu hổ lắm, thả em xuống đi.
”
Tôn Tô Tố nghe Châu Vũ nói đến mình, khuôn mặt dịu dàng lập tức đỏ lên.
Châu Vũ còn quay đầu nói với Tôn Tố Tố: “Tố Tố, đây là anh của anh, đừng nhìn anh bị xách đến không có mặt mũi, thật ra hai anh em tình thâm lắm, anh sẵn lòng để anh Thiên bắt mà.
”
Trương Thiên liếc mắt một cái, ném cậu ta xuống rồi trầm giọng nói:
“Tôi đã nói sao không thấy về Kinh đô chơi rồi mà!”
“Thì ra là muốn ở chỗ của ông Tôn, vây quanh cải trắng của người ta?”
Lời này có hơi thô lỗ, Tôn Tố Tố nghe vậy thì cúi đầu, thậm chí còn cảm thấy hơi khẩn trương vì xấu hổ.
Châu Vũ bĩu môi nói: “Anh Thiên, nói cái gì mà khó nghe thế ạ? Em thích Tố Tố, cho nên em muốn ở lại chơi với Tố Tố…”
Nói xong, hai người đều thẹn thùng, ngượng ngùng xoắn xít.
Một kẻ muốn lừa, còn một người thật sự bị lừa…
Trương Thiên bất đắc dĩ, cong khóe miệng cười nói: “Ha ha, cậu thích à?”
“Lúc trước ai nói với tôi, rất nhiều thứ nói là vô dụng, làm mới có tác dụng, ví dụ như yêu?”
Tôn Tố Tố là cô gái ngoan, hoàn toàn nghe không hiểu gì cả.
Nhưng Châu Vũ lại hoảng loạn, muốn lập tức bịt miệng Trương Thiên lại, còn đưa tay lên môi: Xuỵt xuỵt xuỵt!
Quả thực chính là có tật giật mình.
Châu Vũ nói sang chuyện khác: “Anh Thiên, anh gọi người tới giúp em chưa?”
“Bị thằng nhóc Lưu Đông Dương kia ức hϊế͙p͙, em thật sự rất giận…”
“Em đã gọi cấp dưới của ông tới rồi, vẫn thua cậu ta!”
Trương Thiên không muốn để ý đến cậu ta, anh còn bao việc phải làm!
Anh mắng: “Muốn làm ra vẻ, cậu cũng không nên kéo tôi vào, tôi không có tâm trạng.
”
“Tôi sẽ không giúp cậu, thực lực của mình không bằng người ta, là cậu đáng đời…"
“Đi thôi!”
Không ngờ anh lại nói ra cái câu muốn làm ra vẻ này?
Lúc ở Kinh đô, anh làm ra vẻ trước mặt em nhiều lắm đó.
Chậc chậc, da mặt anh Thiên thật dày.
Châu Vũ lôi kéo Trương Thiên nói: “Anh Thiên, xin anh đấy, giúp em gọi người đi!”
“Em không phải muốn làm ra vẻ, em chỉ muốn đánh bại Lưu Đông Dương huênh hoang thôi, xem cậu ta khoe khoang đến buồn nôn.
”
Trương Thiên hất cậu ta ra rồi nói: “Vậy còn không phải làm ra vẻ? Cút!”
“Anh Thiên, đừng mà! Tố Tố còn ở đây đấy, em không còn mặt mũi…” Châu Vũ vừa khóc vừa xin: “Cô ấy chính là cháu gái của Tôn thần y, anh không thể để cô ấy mất mặt đâu.
”
“Tố Tố nhà người ta căn bản không để bụng!” Trương Thiên cười nói: “Cậu thật ghê tởm…”
Tôn Tố Tố ngoan ngoãn nghiêm túc nói: “Dạ, em không để bụng đâu ạ!”
“Cậu xem đi!” Trương Thiên buông tay.
Châu Vũ dở khóc dở cười: “Anh Thiên, anh Thiên, làm anh em có kiếp này không có kiếp sau…"
“Sống trêи đời có được mấy người tri kỷ, bao nhiêu tình bạn có thể trường tồn…”
Cậu ta còn hát luôn rồi!
“…”
Trương Thiên không hề dao động, xoay người định đi.
Đột nhiên một tiếng cười gian vang lên, nói: “Châu Vũ, người nhà họ Châu không có ai thì không có đi, còn không chịu thua? Thật là quá