Lâm Tử Thanh thấy cuộc trò chuyện Trương Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ khác thường, thế nhưng cô không có hỏi.
Anh không nói, cô liền không hỏi!
Có điều, Trương Thiên bây giờ thoạt nhìn, mơ hồ có hơi khác trước.
Trương Thiên nhận thấy ánh mắt của Lâm Tử Thanh, nhưng không có giải thích, ngược lại đùa giỡn, nói: “Có phải cảm thấy tôi chịu đựng rất giỏi rồi không?” Nếu mà em thấy tôi đẹp trai thì có thể khen hai câu á”.
Lâm Tử Thanh nhíu mày, cô không cười, lạnh nhạt xoay mặt qua chỗ khác
Ô tô dừng ở trước cửa lớn nhà họ Lâm.
Ngọn đèn bên trong sáng trưng, trừ bỏ bên ngoài thiếu chút tiếng người thì cũng không khác gì trước đây.
Thế nhưng cánh cửa này mặt lại khiến cho trái tim Trương Thiên càng thêm rét lạnh.
Ông nội ơi, đến tột cùng là ông xảy ra chuyện gì vậy?
Ông bị người ám toán sao?
Nhưng Lâm Tử Thanh lại làm sao dính vào họa sát thân được?
Trương Thiên xuống xe, lắc lắc đầu, nâng Lâm Sảnh Sảnh ngồi ghế sau ra còn Lâm Tử Thanh thì giúp mở cửa.
Phía sau cánh cửa, trong phòng khách, đều là người nhà họ Lâm.
Nhưng không nhìn thấy bóng dáng bác Phúc đâu cả!
Thấy người tới là Trương Thiên và Lâm Tử Thanh, sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
Mà Trương Thiên lại còn trực tiếp vứt Lâm Sảnh Sảnh xuống đất ngay trước mặt Lâm Nhật Thăng và bà nội.
Lâm Sảnh Sảnh rên lên đau đớn, hiệu lực của thuốc vẫn chưa có hoàn toàn rút đi, nên thỉnh thoảng sẽ phát ra một số âm thanh không thể miêu tả được.
Người nhà họ Lâm thấy thế thì cả kinh liền chạy tới.
Bác gái cả nhanh chóng quỳ xuống đất ôm lấy Lâm Sảnh Sảnh, lật lên xem phía dưới quần áo xốc xếch của cô ta, sau đó vội vàng la lên: “Sảnh Sảnh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Tử Trọng còn hung hăng hơn lúc trước, anh ta nhìn chằm chằm Trương Thiên, hỏi: “Trương Thiên, mày làm gì em gái tao vậy hả?”
Ngay cả Lâm Tử Thanh cũng thương tiếc nhìn Lâm Sảnh Sảnh, cô biết Trương Thiên rất chướng mắt cô em họ này của mình, nhưng không ngờ tính anh lại mạnh bạo như vậy, vậy mà lại vứt người xuống đất luôn.
Trương Thiên không để ý đến bất luận kẻ nào, cũng không để ý đến bất luận tiếng nghi ngờ nào.
Vì từ đầu tới đuôi, ánh mắt anh đều chăm chú nhìn vào Lâm Nhật Thăng.
Lâm Nhật Thăng nhìn lướt qua Lâm Sảnh Sảnh một cái, tức giận mở miệng hỏi: “Là ai làm?”
Trương Thiên nhướn mày, nghiền ngẫm nói: “Không phải ông làm sao?”
Việc làm ăn với tập đoàn Hoằng Nhất sớm đã đàm phán không thành rồi, hiện tại để Lâm Tử Thanh và Lâm Sảnh Sảnh lần nữa đi bàn bạc, hơn nữa còn bị Triệu Trưởng Phú hạ độc, trách ai đây?
Không phải là trách Lâm Nhật Thăng sao?
Nghe Trương Thiên nói hươu nói vượn, Lâm Tử Thanh vẫn là giải thích với Lâm Nhật Thăng: “Bác cả, là Triệu quản lý của tập đoàn Hoằng Nhất, đêm nay ông ta hạ độc với tụi cháu trên bàn ăn!”
“Triệu Trưởng Phú?”
Lâm Nhật Thăng lặp lại cái tên này một lần, ánh mắt hiện lên vẻ kinh dị, là sát ý.
Theo lý mà nói, thực lực của nhà họ Lâm so với nhân vật như Triệu Trưởng Phú mà nói, chỉ có thấp hơn hoặc là ngang bằng, nhưng Lâm Nhật Thăng lại lộ ra căm hận cùng sát ý?
Rõ ràng Lâm Nhật Thăng có vấn đề!
Người khác phát hiện không được, nhưng vẫn trốn không khỏi pháp nhãn của Trương Thiên.
Rất nhanh, ý căm thù của Lâm Nhật Thăng biến mất mà chuyển thành chất vấn: “Nói như vậy, hạng mục của công ty bàn bạc không thành công?”
Ông ta không quên mục đích đàm phán hôm nay: Vì để diệt trừ Lâm Tử Thanh!
Lâm Tử Thanh thất vọng gật đầu.
Đều bị bỏ thuốc, thử hỏi làm sao đàm luận thành công hạng mục được? Đối phương căn bản không hề nói ý tưởng.
Trương Thiên đứng một bên cười nhạt, cái hạng mục này không phải sớm đã đi đứt rồi sao?
Lâm Sảnh Sảnh sẽ không có nói cho ông biết à? Vô nghĩa!
Lâm Nhật Thăng nhếch khóe miệng, đường hoàng nói: “ Vậy Lâm Tử Thanh con liền rời khỏi tập đoàn Lâm thị đi!”
Ông ta ở công ty đã là năm lần bảy lượt tạo áp lực, từng bước đều buộc Lâm Tử Thanh rời khỏi tập đoàn Lâm thị, ngày hôm nay rốt cục thực hiện được ý nguyện rồi.
Từ lúc Lâm Tử Thanh nhận được nhiệm vụ này, Lâm Nhật Thăng liền năm lần bảy lượt đánh đố, uy hiếp cùng căn dặn.
Lâm Tử Thanh thở dài, không trả lời, cô không nỡ!
Đây là xí nghiệp của ông nội, cũng là tâm huyết cuối cùng của ông, nhưng là quyền to không ở tay, có khổ cũng khó nói.
Chỉ là nhà họ Lâm ngày hôm nay, lần thứ hai khiến cho cô cảm thấy giá lạnh.
Trương Thiên không có nói giúp, kết quả này anh sớm đã hiểu.
Ngay lúc vừa mới gọi điện thoại cho nam tử giọng nói quyến rũ kia, anh liền có một quyết định khác!
Quyết định này chẳng những là để cho Lâm Tử Thanh rời khỏi tập đoàn Lâm thị, còn muốn cô ở thành phố Nam Châu thành lập một công ty mới, một công ty đối đầu với tập đoàn Lâm thị.
Trương Thiên đi tới, đi tới sau lưng Lâm Tử Thanh, đỡ eo nhỏ nhắn của cô.
Lại chuyển sang lớn tiếng nói với Lâm Nhật Thăng: “Món nợ bữa cơm hôm nay, tôi còn chưa tính với ông đâu!”
Anh vươn tay chỉ Lâm Sảnh Sảnh, lại giơ tay chỉ Lâm Nhật Thăng: “Nếu không phải cô ta mê man tới nông nỗi này, hôm nay tôi sẽ làm từ trên xuống dưới nhà họ Lâm không được an bình”.
Mọi người bị khí thế lấn át của Trương Thiên hù dọa.
Trương thiên không ngừng lại, mà là đem lời chuyển sang bác Phúc, hướng về phía Lâm Nhật Thăng, trầm giọng hỏi: “Lâm Nhật Thăng, bác Phúc đâu rồi? \ "
Tôi đang nói chuyện nghiêm túc, cậu vậy mà lại đi hỏi một người làm?
Lâm Nhật Thăng cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày, nhàn nhạt đáp lại: “Hành tung của một người làm, tôi không rõ lắm!”
Trương Thiên đảo mắt, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng tiếp tục truy hỏi: “Ông nội là ông hại chết, phải không? \ "
Những lời này vừa nói ra, trên mặt Lâm Nhật Thăng hiện lên vẻ kinh dị, còn lộ ra sự tức giận đối với Trương Thiên, mắng: “Hoang đường!”
Mọi người nghe được câu này thì bắt đầu nhao nhao quở trách Trương thiên ngốc nghếch.
Lâm Tử Thanh dĩ nhiên cau mày nhìn về phía Trương Thiên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nghi vấn.
Trương Thiên không có giải thích, ánh mắt anh chăm chú nhìn Lâm Nhật Thăng, không nhúc nhích, lấp lánh có thần, khiến cho người ta sợ hãi.
Lâm Nhật Thăng không có dời đi ánh mắt, cũng không có bị Trương Thiên hù dọa, ngược lại là lớn tiếng hét lên với Trương Thiên: “Nếu cậu còn dám nói lung tung, cũng đừng trách tôi không nể tình ông Cố mà đuổi cổ cậu! \ "
Một lát sau, vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thiên, chuyển thành trêu tức, nghiền ngẫm nói rằng: “Rất may mắn là không phải ông!