Nếu như Châu Vũ quen biết Triệu Tinh, vậy thì chỉ cần Đông Khôi Xã bọn họ nói ra chuyện của Tiên Vân, Trương Thiên cũng sẽ buông tha cho gã.
Có điều, Châu Vũ nhanh chóng cúi đầu trở về.
Cậu ta cảm thấy mình khoe khoang hơi lố, hơi mất mặt mà nói: “Ồ! Anh Thiên, đây không phải là bạn của em!”
Trương Thiên không kìm lòng được mà cười nói: “Chà, anh còn tưởng bạn của cậu lợi hại như vậy.
”
Châu Vũ xem thường mà nói: “Hứ, người này rất lợi hại sao? Anh xem chẳng phải gã là một tên phế nhân mất tay sao? Có lẽ là bị người ta đánh!”
“Bạn của em lợi hại hơn hắn, sao có thể bị người khác đánh gãy tay?”
Trương Thiên cười nói: “Ừ ừ, tốt nhất là vậy!”
“Thật ra anh muốn nói cho cậu biết, đây là người mà anh muốn thu thập, Triệu Tinh của Đông Khôi Xã…”
“Thật sao?” Châu Vũ trợn mắt, biểu cảm kϊƈɦ động ma nói: “Anh Thiên khiến hắn ra như vậy sao?”
Trương Thiên gật gật đầu!
Châu Vũ vỗ bàn một cái, lấy tay vỗ đùi rồi nói: “Anh Thiên, thù này em ra mặt giúp anh, bạn của em chắc chắn là lợi hại hơn hắn.
”
Hả?
Trương Thiên đánh giá khắp người Châu Vũ một hồi, ánh mắt nghi ngờ mà nói; “Có được hay không đây?”
“Chờ đi, anh cứ xem là được!” Châu Vũ tự tin phất tay.
Sau đó, Châu Vũ nhặt lấy bình rượu XO, ung dung bước đến.
Bóng lưng cậu ta có chút anh hùng khí khái!
Hiếm khi nhìn thấy Châu Vũ có gan như vậy, Trương Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm một hồi.
Châu Vũ tiến lên chặn đường đi của Triệu Tinh, thô bạo vươn một tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Mọi người thấy cảnh tượng khiêu khích như vậy thì im lặng hẳn, ngay cả DJ bên trong cũng dừng lại.
“Người này là ai vậy?”
“Lại dám chặn đường của thiếu gia Triệu Tinh à?”
“Vãi thật, hắn muốn đắc tội với Đông Khôi Xã sao? Không muốn sống nữa à?”
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đặt trêи người Châu Vũ.
Giờ phút này, Triệu Tinh hoang mang nhíu mày, hai con mắt nhìn chằm chằm Châu Vũ.
Lúc này, Châu Vũ muốn công khai thanh thế, cậu ta đập mặt chai rượu lên bàn.
Ầm!
Chai rượu va phải bàn, thế nhưng chỉ tạo ra một âm thanh nặng nề.
Mẹ kiếp, cậu không đập nát nó được.
Chai rượu này dày quá, dĩ nhiên cậu ta không đập nát nó được.
Chuyện này?
“Phụt!”
Trương Thiên không nhin được cười ầm lên, lấy hai tay che mặt lại.
Ầm! Châu Vũ lại đập thêm lần nữa…
Vẫn không bể!
Lúc này, Châu Vũ chửi đổng trong lòng, cái chai quỷ quái gì đây?
Ngay cả bàn cũng lõm rồi!
Cả sảnh trợn mắt ngoác mồm ra…
“Ở đâu tới tấu hài vậy?”
“Con khỉ này đang đùa gì vậy?”
Ầm ầm, khí thế hung hăng của Châu Vũ chẳng còn một nửa.
Nhưng mà cậu ta vẫn mạnh mẽ chỉ tay rồi hỏi: “Mày chính là Triệu Tinh của Đông Khôi Xã?”
“Nghe nói, mày đắc tội với anh Thiên của tao?”
Lúc này suýt nữa Triệu Tinh đã bật cười, có điều thấy đối phương tràn ngập địch ý thì hắn cũng trầm giọng nói: “Mẹ mày là ai?”
“Tên Triệu Tinh của tao cũng dám gọi thẳng?”
Châu Vũ ném cái bình rượu không nghe lời kia, vỗ ngực mà nói: “Tao chính là anh em của Bạch Tiểu Mộc của nhà họ Bạch, mày có từng nghe tới anh Mộc của tao không?”
“Nếu như mày biết điều, bây giờ quỳ xuống xin lỗi anh Thiên cho tao!”
“Anh Thiên của tao hài lòng thì tao sẽ bỏ qua cho mày.
”
“Bằng không, tao sẽ bảo Bạch Tiểu Mộc diệt mày!”
Nhà họ Bạch?
Bạch Tiểu mộc!
Trong lòng mọi người nhanh chóng nghĩ đến một người.
Bạch Tiểu Mộc, thiếu gia của nhà họ Bạch - gia tộc giàu nhất thành phố Thiên Hải!
Đây chính là một người có tiếng tăm vang dội.
Không ít người bàn tán thảo luận:
“Hóa ra là người của nhà họ Bạch?”
“Chẳng trách sao có niềm tin hò hét như thế!”
Châu Vũ vô cùng tự tin, ưỡn ngực vô cùng khí thế.
Nhưng không ngờ rằng, phản ứng sau đó của Triệu Tinh lại để cậu ta thất vọng rồi.
Triệu Tinh chẳng những không hoảng sợ mà còn cười cợt: “Trời! Lúc đó ta tưởng là ai…”
“Hóa ra là Bạch Tiểu Mộc? Ha ha ha.
”
“Mày gọi thử cho cậu ta, xem cậu ta có dám nói chuyện với Triệu Tinh tao như vậy không?”
Hả?
“Tao nể mặt nhà họ Bạch, lười tính toán với mày.
”
“Nếu đêm nay tao không uống rượu với người đẹp thì phải dạy dỗ mày một trận.
”
Nói xong, mấy vệ sĩ hung mãnh bên cạnh Triệu Tinh tiến lên.
Chuyện này?
Châu Vũ không có chút danh tiếng, thậm chí còn hơi sợ, cậu ta nhìn về phía Trương Thiên.
Cậu dĩ nhiên thấy anh đang cười!
Còn là che mặt cười to.
Trương Thiên cảm thấy Châu Vũ mất mặt đến chết, anh cũng không quan tâm lắm, dù sao người của Đông Khôi Xã cũng không ra tay.
Bây giờ Trương Thiên cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức với Trương Thiên, anh muốn tự mình tìm đến cửa, xem thử Đông Khôi Xã có thứ gì tốt không, anh chẳng có hứng thú gì với tên chó Triệu Tinh này cả.
Thấy Trương Thiên không giúp đỡ, Bạch Tiểu Mộc cũng chưa đến.
Châu Vũ nghênh mặt giữ tôn nghiêm, thế nhưng chân lại cẩn thận lùi từng li từng tí.
Đây chính là lấy khí thế mạnh nhất để làm ra chuyện… lúng túng nhất.
Triệu Tinh mặc kệ cậu ta, ngược lại vô cùng phấn khởi dắt một người đẹp về phòng riêng.
Tiếng xì xào bàn tán của mọi người khiến Châu Vũ rất khó chịu.
Cậu ta thối mặt trở về.
Trương Thiên nhìn thấy cậu thì vẫn không nhịn được cười!
Nói rất nghiêm túc mà?
“Khụ khụ!” Châu Vũ trầm giọng nói: “Anh Thiên yên tâm, chờ bạn của em đến thì lại tìm gã tính sổ.
”
“Vừa này thấy gã chỉ có bốn người, em tạm thời tha cho gã.
”
Ai tha cho ai vậy?
Trương Thiên gật đầu cười: “Đúng, anh Vũ nói rất có đạo lý!”
Ầm!
Lại một trận ồn ào náo động.
Rất nhiều người kϊƈɦ động hô: “Oa, người của nhà họ Bạch đến rồi!”
“Đó là Bạch Tiểu Mộc sao? Thiếu gia của nhà họ Bạch?”
“Chà chà, cậu ta thật sự đến rồi!”
Cảnh tượng này còn náo động hơn lúc Triệu Tinh bước vào.
Trương Thiên nhìn sang thì thấy một thanh niên đẹp trai khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc âu phục màu xanh dương đậm, kiểu tóc rất khác lạ xuất hiện, bên cạnh cũng có