“Kiêu căng, nực cười!” Tề Mộc Lương tức giận nói: “Nhà họ Tề tôi còn không bằng cái mạng của mày sao?”
“Tao nói cho mày, một tên tiểu tử đến từ Khánh Giang như mày, căn bản là chỉ một con kiến trong mắt nhà họ Tề tao, chết cũng không đáng tiếc!”
“Bắt nó cho tao!”
Bảy tám tên vệ sĩ nhà họ Tề nghe lệnh cùng nhau xông lên, vây quanh Trương Thiên bọn họ muốn động thủ.
Lúc này sắc mặt Trương Thiên bắt đầu thay đổi, liếc bọn họ một cái đầy sắc bén!
“Chậm thôi!”
Cả khuôn mặt anh trầm xuống, bên trong hai con ngươi để lộ ra sự oai nghiêm trấn áp, phẫn nộ hô lớn: “À ha, chỉ dựa vào một mình nhà họ Tề của ông mà dám bất kính với tôi hả? Đắc tội với tôi là không có trái cây ngon ăn đâu nha!”
“Tôi cứ coi như hôm nay chủ nhà Tề ông có dũng khí đấy, nhưng tôi có thể nói cho ông biết, hôm nay Tề Nguyên Thiều hắn đắc tội với Trương Thiên tôi, còn dám có suy nghĩ thèm muốn vợ của tôi, nhất định tôi sẽ làm cho hắn thân bại danh liệt, Trương Thiên tôi nói được thì làm được!”
“Hơn nữa, bây giờ nếu chủ nhà Tề ông quỳ gối trước mặt tôi, nói một câu xin lỗi đàng hoàng, cầu xin vợ tôi tha thứ, tôi tạm thời buông tha cho chủ nhà Tề ông, nếu không thì đừng trách Trương Thiên tôi vô tình!”
“Lời của tôi nói đến nơi đây thôi, chủ nhà Tề tự mình lựa chọn đi!”
Mấy tên vệ sĩ nhà họ Tề nhìn thấy vẻ oai nghiêm mạnh mẽ của Trương Thiên, lần lượt đều dừng lại, đứng im tại chỗ.
Hơi thở của một cường giả là điều bọn chúng không thể ngờ tới.
“Là võ giả?”
Ngay cả Tề Mộc Lương cũng không ngờ đến, một ông chủ nhỏ đến từ Khánh Giang thế mà lại là một võ giả, nhưng cho dù là có hơi thở võ giả cũng không thế xua tan dã tâm muốn tiêu diệt Trương Thiên của ông ta.
Ở trong mắt ông ta, Trương Thiên phải trả giá đắt!
Huống hồ muốn so với võ giả, trong nhà mình cũng có người như vậy càng cần không e ngại Trương Thiên.
Nhưng Tề Mộc Lương quá coi thường Trương Thiên rồi, cho dù võ giả cũng có phân ra một cảnh giới, những người nhà họ Tề kia có thể so sánh vớiTrương Thiên ư?
Ông ta vẫn mù quáng quyết định sai lầm, hạ lệnh cho đám vệ sĩ của mình: “Các ngươi sợ gì hắn chứ? Mấy người các người từ đội đặc chiến quay về mà vẫn phải sợ hãi sao?”
“Mau bắt hắn cho tao!”
Bảy tám tên vệ sĩ cũng chỉ có thể nghe lệnh, bất chấp khó khăn xông lên!
Bọn họ muốn vô vào Trương Thiên.
“A! Đừng!” Lâm Tử Thanh la hét.
Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài cũng kêu lên tiếng hét chói tai.
Ngược lại Trương Thiên coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, mấy tên này căn bản không đáng để ở trong mắt Trương Thiên.
Anh nhún vai, nói: “Chủ nhà Tề ông đã có một lựa chọn sai lầm rồi, dám đối đầu với Trương Thiên tôi thì chính là sai lầm lớn, ông sẽ hối hận!”
Tề Mộc Lương coi thường nói: “Ồ, chết đến nơi rồi còn cứng miệng, thật buồn cười…”
Ầm ầm!
Nhưng ngay sau đó, Tề Mộc Lương thật sự không cười không nổi, mặt cực kỳ khó coi, giống như ăn phải phân vậy.
Trong nháy mắt toàn bộ tám tên vệ sĩ của ông ta ngã xuống đất, bọn chúng ôm tay chân kêu lên đau đớn
Mọi người căn bản không nhìn rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Trương Thiên động một chút, sau đó thì không có sau đó!
“Mày…” Tề Mộc Lương nhíu mày, hung dữ nhìn chằm chằm Trương Thiên nói không nổi nửa câu.
Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài có chút kinh ngạc, thân thủ ông chủ sao lại mạnh như vậy?
Lâm Tử Thanh biết Trương Thiên có chút võ thuật, có điều mấy thứ phiền phức đến nhà họ Tề này không phải cứ dùng bạo lực để vấn đề giải quyết, mà là cần nhiều quyền thế, cô vẫn rất lo lắng.
Động tĩnh này cũng làm cho người tham gia tiệc xung quanh chú ý nhìn qua.
Trương Thiên nhìn lướt qua mấy kẻ trêи mặt đất, chầm chậm bược đến trước mặt Tề Mộc Lương, lạnh như băng nói: “Chủ nhà Tề chủ, ông có sợ hãi không?”
Ở trước mặt nhiều người Tề Mộc Lương đang ngây người bỗng chợt tỉnh, trầm giọng nói: “Tề Mộc Lương tao mà sợ mày sao? Mày chẳng qua chỉ là dùng chút vũ lực mà thôi, mày tưởng rằng đọ sức chân chính chỉ dựa vào nắm đấm thôi sao?”
Trương Thiên cau mày, suy nghĩ rồi nói: “Đúng vậy, quả thật không thể đọ sức bằng nắm đấm được!”
“Nếu so về quyền thế, tao thấy mày cũng không thể nào bằng tao đâu…”
Tiếp đó, phần đông các ông chủ đều sôi nổi bàn luận:
“Cậu thanh niên này ở đâu ra vậy? Cũng dám so quyền thế với nhà họ Tề của thành phố Thiên Hải sao?”
“Không biết, không quen! Nhưng người này trông rất lạ, chưa từng gặp qua ở thành phố Thiên Hải, chắc hẳn là ông chủ của nơi khác rồi.
”
“Hắn không biết nhà họ Tề ở thành phố Thiên Hải được coi là gia tộc hạng nhất ư?”
“Đúng rồi, nhà họ Tề được xem như là năm gia tộc đứng đầu ở thành phố Thiên Hải đó? Ngoại trừ Thiên Diệu và nhà họ Bạch ra, đoán chắc không ai dám đắc tội với nhà họ Tề đâu!”
“Aiz, xem ra lại là một tên tiểu tử không muốn sống!”
“…”
Lâm Tử Thanh bọn họ ngây ngẩn cả người, mình làm gì có quyền thế gì ở thành phố Thiên Hải chứ?
Trương Thiên so quyền thế cùng với nhà họ Tề, đây khác nào chơi với lửa đâu?
Lâm Tiểu