Trương Thiên vào cửa mà không gặp chướng ngại gì, thậm chí bảo vệ gác cổng còn cúi đầu hoan nghênh anh và tự mình dẫn đường.
Bên trong nhà họ Tần còn trang trí một ít tơ lụa đơn giản, dáng vẻ không giống vội về chịu tang như Trương Thiên đã nhắc nhở, ngược lại như là tổ chức việc vui.
Làm gì vậy?
Như vậy thật ngoài ý muốn của Trương Thiên!
Rất nhanh, bảo vệ gác cổng đã dẫn Trương Thiên vào trong nhà họ Tần to lớn, ở trong có người chạy ra.
Đi đầu là Tần Quảng Nghĩa, phía sau ông ta là đám người Tần Lương, tuy nhiên không thấy Tần Trăn và Tần Mỹ.
Tần Quảng Nghĩa nhìn thấy Trương Thiên, lông mày ông ta nhíu lại một chút vì bây giờ dáng vẻ thay đổi quá lớn, có chút không nhận ra, nhưng mà trước kia ấn tượng của ông ta cũng không quá sâu, cũng không lúng túng khó xử, ông ta nhiệt tình bước đến và nói: “Trương Thiên, cuối cùng cậu đã tới, tôi đại diện cho từ già đến trẻ nhà họ Tần hoan nghênh cậu!”
“Ồ? Nhiệt liệt hoan nghênh?” Lông mày Trương Thiên cau lại và lạnh lùng nói: “Ông cụ Tần à, sợ là đã làm cho ông hồ đồ rồi?”
“Tôi không phải đã nói qua với ông, tôi tới là chỉ muốn mạng của cháu đích tôn của ông-Tần Trăn?”
“Ông nhiệt liệt hoan nghênh như này là ý gì!”
Tần Quảng Nghĩa cho rằng Trương Thiên sốt ruột như vậy nhất định là chuyện ở vũ trường.
Ông ta thở dài một hơi rồi nói: “Trương Thiên, Tần Trăn đã gây ra chuyện xấu với công ty của cậu, tôi ở đây muốn gửi đến cậu lời xin lỗi!”
“Nhưng mà những chuyện khác, cậu và nó có phải có hiểu lầm gì không?”
Ha ha, hiểu lầm?
Ám sát là hiểu lầm, thuốc nghiện B là hiểu lầm sao? Vớ vẩn!
Trương Thiên vừa cười vừa lắc đầu, lạnh lẽo nói: “Xem ra Tần Trăn vẫn chưa nói với ông những chuyện xảy ra à?”
Thấy Trương Thiên nói như thế, người nhà họ Tần có chút lúng túng.
Nhưng mà Tần Quảng Nghĩa cũng tin lời Tần Trăn là có chút hiểu lầm, cũng chưa từng nghe anh ta giải thích gì thêm, trái lại còn mời: “Trương Thiên, hôm này Tần Quảng Nghĩa tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu bữa tiệc long trọng nhất.
”
“Mục đích là để cậu có thể ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện, nếu như gia đình hai bên có chuyện gì hiểu lầm thì cũng dễ giải quyết.
”
Trương Thiên trầm giọng hỏi lại: “Tần Trăn ở đó không?”
Nếu Tần Trăn không ở đó, người nhà họ Tần ở chỗ này mời khách gì đấy, đối với Trương Thiên hoàn toàn không có ý nghĩa.
Tần Quảng Nghĩa nói: “Nó ở đấy, hôm nay tôi muốn nó ở trước mặt cậu xóa bỏ hiểu lầm, làm sao có thể thiếu nó được?”
Hai mắt Trương Thiên chuyển động, gật đầu nói: “Vậy cũng được!”
“Ông đã chuẩn bị thịt ngon, rượu ngon, vậy thì ăn thôi, coi như cho Tần Trăn ăn một bữa cuối cùng, ăn xong tôi tiễn anh ta lên đường!”
Toàn bộ quá trình ý tứ của Trương Thiên đều nhắm về cái chết của Tần Trăn, làm trong lòng người nhà họ Tần rất không thoải mái.
Nhưng mà bọn họ và Tần Quảng Nghĩa đều không mở miệng nói lời nào, chỉ có thể mang dáng vẻ cung kính.
Tần Quảng Nghĩa đưa tay ra nói: “Vậy thì mời cậu vào trong.
”
Trong phòng nhà họ Tần trang trí dôi dào khí thế, hoàn toàn không thua kém nhà họ Châu, thậm chí còn tốt quá hóa dở.
Có một điểm rất độc đáo, chính là diện tích không gian phòng rất lớn, đại sảnh rất lớn, phòng khách rất lớn, phòng trà rất lớn, phòng ăn tự nhiên cũng lớn, rất rộng rãi.
Bức tường bên ngoài được làm hoàn toàn bằng thủy tinh nhân tạo để đảm bảo ánh sáng.
Bây giờ là lúc chạng vạng tối, ánh nắng mặt trời vừa đúng lúc chiếu qua kính thủy tinh khiến các món ăn trêи bàn trở nên ngon miệng hơn!
Bàn ăn là một dãy bàn ăn dài kiểu tây, phủ vải lụa trắng, trêи chỗ ngồi đã bày sẵn chén, đĩa, dao và nĩa.
Lúc này chỉ sắp xếp có năm chỗ ngồi.
Tần Quảng Nghĩa làm chủ nhà nhất định là ngồi ở trong cùng, ông ta mời Trương Thiên ngồi ở phía bên tay trái, đối diện bên phải chắc chắn là “tội nhân” ngày hôm nay - Tần Trăn.
Hai ghế còn lại dành cho Tần Mỹ và Tần Lương.
Sắp xếp chỗ cho Trương Thiên ngồi xong xuôi, Tần Quảng Nghĩa để Tần Lương “áp giải” hai anh em tới.
Trương Thiên không quan tâm lễ nghi, sau khi anh ngồi xuống thì cầm luôn dao nĩa!
Vài ngày không ăn gì, tuy thân thể tu tiên cũng không cần cơm, rau, dưa, ngũ cốc và lương thực phụ trợ, nhưng không có gì đến kỳ Kim Đan vẫn sẽ có cảm giác đói!
Những người như Trương Thiên cũng không bài xích gì, về sau cho dù thành tiên, khi gặp những món ăn ngon anh cũng sẽ không ghét bỏ.
Nhân lúc đám người Tần Trăn chưa tới.
Tần Quảng Nghĩa cùng Trương Thiên ăn một chút rồi nhàn nhạt nói: “Trương Thiên, cháu trai Tần Trăn có nhiều chỗ hoàn toàn làm không đúng, nhưng mà tôi hi vọng cậu có thể rộng lượng một chút, sau khi xóa bỏ hiểu lầm rồi cậu hãy bỏ qua cho nó một đường sống.
”
“Hơn nữa nó so với cậu chỉ có thể coi là đàn em của đàn em, tuy hai người không kém nhau bao nhiêu tuổi, nhưng mà suy nghĩ của nó tuyệt đối không thể so sánh được với cậu, ở tuổi này làm một chút chuyện sai lầm cũng khó tránh khỏi, xem ông già này mà lượng thứ.
”
Rộng lượng?
Giết người lấy tim còn muốn Trương Thiên rộng lượng?
Loại chuyện như này, Trương Thiên không cách nào làm được.
Thông cảm cho Tần Quảng Nghĩa không hiểu rõ tình hình, Trương Thiên chỉ cười nói: “Ông cụ Tần à, tôi không hiểu lầm anh ta, chỉ có anh ta không nói cho ông biết sự thật mà thôi.
”
“Nếu tôi đoán không sai, anh ta vốn dĩ còn lừa dối ông, có lẽ là muốn dụ Trương Thiên ta đến thăm, mục đích của anh ta hẳn là còn muốn đối phó với tôi.
”
“Nếu không phải nể mặt mũi của ông cụ Tần, tôi cũng không ngồi ở đây ăn một bữa, mà là trực