Hơn mười chiếc xe sang trọng bày ra một thế trận cực kì hoành tráng trước cửa nhà họ Lâm, cảnh này chỉ cần nhìn qua thôi cũng có thể đoán được là nhà họ Lưu làm, ở thành phố Nam Châu này ngoài họ ra thì không còn ai có thể làm như vậy được nữa.
Hai mươi người hùng hùng hổ hổ bước xuống xe, người dẫn đầu của bọn họ là một người phụ nữ ăn mặc rất đoan trang, người ấy không ai khác chính là bà Lưu!
Bà Lưu có khuôn mặt dữ tợn, thần thái hung ác, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, trái ngược hoàn toàn với bộ quần áo đoan trang mà bà ta đang mặc trên người.
Thực lực kinh tế của nhà họ Lưu ở thành phố Nam Châu luôn luôn thuộc vào top ba, họ cũng nổi tiếng là một gia tộc kiêu ngạo, không ngờ rằng hôm nay con trai nhà họ Lưu lại bị con rể nhà họ Lâm và Lâm Tử Thanh đánh đến mức không thành hình dạng con người mà biến thành đầu heo, cuối cùng phải đưa vào phòng ICU để cấp cứu.
*ICU: phòng hồi sức tích cực, nơi cứu chữa những bệnh nhân đang trong tình trạng xấu, cần được chăm sóc chuyên sâu.
Sợ rằng nếu hôm nay không cho người chém thành trăm mảnh thì khó mà giải được nỗi hận trong lòng.
Bà ta dẫn theo một đám người đàn ông cao to lực lưỡng, khí thế ngút trời bước vào phòng khách của nhà họ Lâm.
Người nhà họ Lâm ở bên trong nhận được tin tức nhà họ Lưu đã tìm đến tận cửa để báo thù thì tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được nữa, ngay cả bà nội Lâm cũng đứng ngồi không yên, dùng ánh mắt căm thù như nhìn kẻ địch hướng về phía Trương Thiên và Lâm Tử Thanh.
Nhưng mà bọn họ đã xác định phương hướng giải quyết rất rõ ràng, hơn nữa Trương Thiên và Lâm Tử Thanh đều ở nhà, chỉ cần giao bọn họ ra, nhà họ Lâm sẽ không phải chịu bất cứ tổn hại gì cả.
Bà Lâm đứng dậy, dẫn theo mọi người đi ra ngoài phòng khách để tiếp đón họ, đúng lúc này thì bà Lưu cũng dẫn đám vệ sĩ kia đi đến trước mặt của bà Lâm.
Bà Lâm trưng ra bộ mặt tràn ngập sự áy náy, khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng, ăn nói khép nép, giọng điệu run run như thể bản thân đã phải chịu oan ức gì đó rất lớn.
“Bà Lưu, tôi thay mặt nhà họ Lâm, thực sự rất xin lỗi bà, chuyện của đứa cháu rể đáng chết kia tôi cũng vừa mới nghe kể, tôi còn đang định sai người đưa nó qua nhà để nhận tội với bà đây.
”
Bà ta vừa nói vừa dùng tay chỉ về phía Trương Thiên và Lâm Tử Thanh, nhân cơ hội đánh đòn phủ đầu, đổ hết mọi tội lỗi lên người anh.
Bộ dáng khép nép lúc này đây nếu đem đi so sánh với bộ dáng cao cao tại thượng lúc mắng chửi Trương Thiên thì đúng là một trời một vực.
Người nhà họ Lâm nhanh chóng đẩy anh lên phía trước làm tấm bình phong che chắn cho mình, chuyện này cũng khiến cho bà Lưu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà lựa chọn này của nhà họ Lâm, bà ta có thể hiểu được.
Nhà họ Lâm tình nguyện giao ra người mà nhà họ Lưu muốn, còn chuyện nhà họ Lưu xử lý như thế nào, nhà họ Lâm sẽ không nhúng tay vào, mà vốn dĩ là nhúng tay không nổi, nhà họ Lâm xét đến cùng cũng chỉ hy vọng nhà họ Lưu sẽ không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến những phương diện khác.
Đối với sự chủ động và biết điều của nhà họ Lâm, ngọn lửa của bà Lưu không hề giảm bớt, bà ta chỉ liếc mắt nhìn bà Lâm, rồi hung hăng nhìn về phía Lâm Tử Thanh.
Bây giờ bà ta không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, ngày hôm nay bà ta ở đây để giúp con trai mình báo thù.
“Cô chính là Lâm Tử Thanh?”
Bà Lưu tiến lên hai bước, sau đó bà ta như biến thành một con người khác, hét lên đầy phẫn nộ.
"Cô cậy bản thân có một chút nhan sắc là có thể coi trời bằng vung, muốn làm gì cũng được sao?"
"Con trai tôi yêu cô, gia đình chúng tôi cũng giúp đỡ gia đình nhà cô không ít, vậy mà cô lại dám ra tay tàn nhẫn với nó như vậy sao?”
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của bà Lưu, Lâm Tử Thanh không hề cảm thấy run sợ một chút nào mà ngược lại, cô còn mạnh mẽ tiến lên phía trước một bước, sau đó đáp trả bà ta.
“Anh ta đã làm ra chuyện đốn mạt với tôi, tôi đánh anh ta, có vấn đề gì sao?"
Mặc dù Lâm Tử Thanh cũng có chút lo lắng, nhưng cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, điều này nằm ngoài dự đoán của Trương Thiên.
Suy nghĩ nhanh nhạy, logic rõ ràng, vô cùng thông mình, đây đúng là vợ tốt của anh!
Không ngờ bà Lưu lại bị phán bác lại như vậy, mọi người đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.
Điều này càng làm cho bà Lưu tức giận, sắc mặt bà ta càng trở nên khó coi hơn, nhưng rất may là bà ta vẫn giữ được bộ dáng cao ngạo của mình.
Bà ta kiêu ngạo nhìn từ trên cao xuống, giơ tay chỉ thẳng vào Lâm Tử Thanh: "Cô nghĩ mình là ai?"
"Trong mắt tôi, cô chẳng qua chỉ là một người đàn bà hư hỏng, không tuân theo phép tắc của một người phụ nữ chân chính, suốt ngày đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là loại con gái lăng loàn!"
Dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo trước mặt tôi?
Với thân phận nhà họ Lưu ở thành phố Nam Châu, đừng nói là Lâm Tử Thanh, bất cứ người nào trong số những người ở đây cũng không lọt được vào mắt bà ta.
Sau khi nói xong, bà Lưu giơ tay lên định động thủ với cô.
Lúc này, trong phòng không ai dám nhúc nhích, cũng không ai dám lên tiếng ngăn cản bà ta.
Lâm Tử Thanh giống như công cụ để bà Lưu trút giận, không ai quan tâm đến kết quả của cô.
Ngay cả nhà họ Lâm đã sống chung cùng với nhau nhiều năm như vậy cũng không hề có ai mủi lòng đứng ra ngăn cản.
Vút!
Bà Lưu đang định vung tay lên thì lại bị giữ chặt lấy, và cái tát kia không thể đánh vào mặt Lâm Tử Thanh như bà ta mong muốn.
Người ra tay ngăn cản chính là Trương Thiên.
Lâm Tử Thanh không hề có ý định né tránh, đối mặt với lời nói ác độc vừa rồi, khuôn mặt của cô vốn bình tĩnh giờ đã nhíu chặt lại, trong lòng vô cùng tức giận.
Trong năm năm qua, cô có thể tự tin nói rằng bản thân mình chưa bao giờ có ý định bất chính hay là có những hành động không đúng với cuộc hôn nhân của mình.
Cho dù Trương Thiên hôn mê hai năm, cô cũng hết lòng chăm sóc anh, không có đến một ngày lười biếng.
Chuyện Lưu Kim hằng ngày quấy rầy cô, đó là lỗi của cô hay sao?
Nói cô không tuân theo những tiêu chuẩn của một người phụ nữ, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, chẳng qua là đang khinh thường trinh tiết của cô mà thôi.
Trương Thiên thực sự không thể chịu đựng được vẻ mặt cao ngạo của bà Lưu nữa, đặc biệt là khi bà ta nói những lời động chạm đến danh dự của Lâm Tử Thanh.
Bây giờ còn dám ra tay đánh vợ của anh ở trước mặt anh?
Anh có thể chịu đựng nhưng chịu nhục thì không!
Anh siết chặt tay bà ta, sau đó nhìn về phía người vợ của mình, cô đang tức giận đến đỏ mặt thì nghe được anh nói một câu.
“Em có muốn trả cho bà ta cái tát này không?”
“Em là vợ của anh, mà đã là vợ của anh thì không cần phải nhìn sắc mặt của ai hết, anh cũng sẽ không để cho bất kì ai có quyền được bàn tán về cuộc hôn nhân của chúng ta nữa.
”
“Em có thể thoải mái, muốn làm gì cũng được, cho dù trời có sập xuống thì anh cũng sẽ là người chống đỡ giúp em.
”
Trương Thiên đột nhiên nói ra những lời đến là tình cảm với Lâm Tử Thanh, sau đó còn nở một nụ cười đầy trìu mến.
Không biết là do tức giận hay là do tin tưởng Trương Thiên, Lâm Tử Thanh giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên, sau đó giáng xuống gương mặt xấu xí như cái đầu heo của bà Lưu một cái tát.
Bốp!
Một âm thanh vô cùng dứt khoát vang lên giữa phòng khách rộng lớn của nhà họ Lâm.
“Không đủ mạnh, không đủ để xả hết giận!”
Bốp!