Còn về phần vì sao Viên Quỳ lại thua Đạo Tư? Hơn nữa còn đưa ra một quyết định cầu toàn, uất ức, làm tay sau cho nước Tây Âu D?
Trương Thiên quay đầu nhìn Viên Quỳ, anh cần một lời giải thích.
Đường đường là Hạ Viêm, sao có thể để cho nước Tây Âu D này đè đầu?
“Đúng là như vậy sao?”
Viên Quỳ gật đầu, nói một cách nặng nề: “Trong trận đấu lúc trước, quả thực tôi đã thua Đạo Tư…”
“Đây là người của nước Tây Âu D, thế nhưng điều khó hiểu ở đây chính là, trước đây chưa từng thấy anh ta ở quốc tế, phải đến tận một năm trước mới xuất hiện, theo tin tức nửa năm trước nhận được, thực lực của anh ta tương đương với người dị năng cấp Hóa Thần, thế nhưng lần trước tôi đối đầu với anh ta…”
“Anh ta lại mạnh hơn cả người cấp thần… còn mang theo Hắc Viêm…”
Trương Thiên nghe thấy vậy, lông mày giật một cái: “Hắc Viêm? Đó là người của Dương Tiêu!”
Lời này khiến vẻ mặt của Trương Thiên trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Trong thời gian ngắn lại có thể vượt qua cảnh giới lớn như vậy của cương giả, hơn nữa còn có được truyền thừa của Thái Dương Chi Quang, khiến Trương Thiên lập tức liên tưởng đến cách luyện hóa thuốc của tổ chức Hừng Đông.
Lẽ nào chuyện luyện hóa thuốc không chỉ giới hạn trong tổ chức Hừng Đông, cũng không dừng lại ở Hạ Viêm, mà còn tồn tại trong thế lực của các nước khác?
Ngay cả Dương Tiêu cũng dùng máu của bản thân để bồi dưỡng người thừa kế sao?
Chuyện này hơi kỳ lạ, Dương Tiêu lại mang đến cho anh một câu hỏi.
Có điều, chuyện này chỉ có thể suy nghĩ thêm…
“Vì lẽ đó cuối cùng cậu thua anh ta sao? Chỉ như vậy?” Trương Thiên nghi ngờ hỏi.
Mi tâm Viên Quỳ vẫn còn hơi nhíu lại, cậu ta vẫn hơi do dự: “Ừ, thật sự là thua.
”
Trương Thiên đăm chiêu thở dài rồi lại trầm giọng truy hỏi: “Đây vốn là nhiệm vụ tiếp theo của Hạ Viêm chúng ta, chúng ta muốn hành động, nhất định phải do chúng ta nắm quyền chủ đạo, vì sao lại đồng ý với nước Cáp Mã mà đi theo nước D?”
“Chuyện này không phù hợp với cách làm của cậu.
”
“Nếu như nước Cáp Mã đã lựa chọn, Hạ Viêm chúng ta cũng không cần phải nhúng tay nữa, hậu quả do chính bọn họ tự mình gánh chịu.
”
“Do…” Viên Quỳ do dự một chút, cũng không nói rõ nguyên nhân gì.
Trương Thiên nhìn mặt cậu ta đã biết chuyện gì, có ai hiểu rõ Viên Quỳ hơn Trương Thiên sao?
Hiển nhiên Viên Quỳ làm vậy là vì Trương Thiên, bởi vì Trương Thiên đã nói vậy này tương đối quan trọng, hơn nữa anh còn đặc biệt đến đây quan sát, sao Viên Quỳ có thể thu đội đây?
Vì Trương Thiên, cậu ta tình nguyện hạ thấp thân phận của Hạ Viêm.
Viên Quỳ thật sự sợ người của nước Cáp Mã trách móc đến lão đại bên Hạ Viêm sao? Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng biết sợ những thứ này.
Những lão đại phía trêи cực kì quen thuộc với cậu, sẽ càng không vì mấy câu của nước Cáp Mã mà từ chối Viên Quỳ.
Huống chi, phía trêи còn có một ông tổng đấy?
Có thể khiến Viên Quỳ hạ mình thì cũng chỉ có một mình Trương Thiên!
Nếu như là vì chuyện của Trương Thiên thì cho dù là ông tổng, Viên Quỳ cậu cũng nhất định không nghe…
Trương Thiên cười cười: “Anh hiểu ý của cậu, sau này đừng ngớ ngẩn như thế, mặt mũi của Hạ Viêm không thể ném đi, anh sẽ tự có cách.
”
Viên Quỳ như một đứa em được anh cả ủng hộ, gương mặt lạnh như tiền của cậu ta nở nụ cười đã lâu không thấy: “Được!”
Tổng giáo đầu lạnh lẽo này sao lại có một mặt dịu dàng như thế?
Ngay cả ông Trùng và Bình Xuyên cũng không nhịn được mà cảm thán.
Tiết Khải Dương thì vẫn cứ như vậy, không cảm thấy có gì không đúng, trái lại còn giục: “Trương Thiên, lão đại Quỳ của chúng ta đã nói nhiều như vậy rồi, cậu cũng biết Đạo Tư này lợi hại đến đâu nhỉ?”
“Nhưng càng như vậy, có phải lại càng có thể thể hiện năng lực của cậu không? Nhanh chóng đi hoàn thành thử thách của cậu đi!”
Mọi người hoàn hồn trở lại…
Ông Bình cũng nói: “Cậu muốn đầu đuôi câu chuyện, chúng tôi đã kể rõ, đây là lúc thể hiện kỹ thuật của cậu rồi.
”
Người của doanh trại Thần Long vẫn đang cười trộm, nếu bọn họ đoán không sai, Trương Thiên nhất định đang chuẩn bị cầu xin tha thứ.
Tiết Khải Dương thậm chí còn nghĩ Trương Thiên sẽ cầu cứu mình: “Anh Dương, giúp em với, em không dám làm thử thách này…”, sau đó mọi người kiên quyết hối thúc, cuối cùng Trương Thiên sẽ sợ run chân, thậm chí còn có thể tè ra quần!
Bình Xuyên cười quái dị rồi nói: “Đừng nói lúc này cậu sợ rồi?”
Trương Thiên nhún vai một cái, hờ hững nói: “Sợ gì mà sợ?”
“Đi thôi, bây giờ đi chiếm lại địa bàn của chúng ta, người Hạ Viêm chúng ta không thể chấp nhận nước Cáp Mã sắp xếp!”
Nói xong, Trương Thiên lập tức đi về phía người nước Tây Âu D và nước Cáp Mã.
Những người này vẫn còn đang choáng váng vì những chiếc máy bay chiến đấu tầm thấp.
Viên Quỳ ở bên cạnh cũng bước đi theo.
Chuyện này?
Người của doanh trại Thần Long, ông Trùng và Bình Xuyên của chiến đội Long Hồn cùng Tiết Khải Dương đều không thể hiểu nổi tình huống hiện tại!
Không phải nói thật, chỉ là đang thử thách dũng khí của Trương Thiên, hù dọa người mới thôi mà?
Sao bây giờ lại thật sự muốn đi gây chuyện với Đạo Tư?
Biểu hiện của Trương Thiên không phải như vậy chứ?
Tiết Khải Dương mới còn chuẩn bị an ủi Trương Thiên ra sao, ai ngờ anh lại đi qua đó thật?
Hơn nữa lão đại Viên Quỳ cũng đi theo, không giống đang nói giận.
Ông Trùng nhanh chân đuổi theo: “Lão đại Quỳ, bây giờ đang có chuyện gì vậy? Chúng ta đi theo làm gì?”
Viên Quỳ cười nói; “Đi hoàn thành thử thách đó, không phải cậu và Bình Xuyên đề ra thử thách sao?”
Bình Xuyên cau mày, thầm nói bên tai Viên Quỳ: “Lão đại Quỳ, không phải thật chứ? Bây giờ chúng ta đi dạy dỗ Đạo Tư kia sao?”
Viên Quỳ nhìn Trương Thiên phía trước, cười âm hiểm rồi nói: “Tôi cảm thấy đúng vậy…”
“Hí, thật sự trừng trị anh ta sao?” Ông Trùng trợn mắt lên, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chúng ta mới bị nói đến mức chẳng thể đáp lời, cũng may Tưởng Đình Kiệt xuất hiện mới có thể cứu vãn chút ít thể diện, lúc này qua đó sợ lại bị trào phúng đấy!”
Trương Thiên quay đầu lại cười hỏi: “Lẽ nào hai người sợ sao? Không dám trừng trị anh ta à?”
Ông Trùng và Bình Xuyên liếc nhìn nhau, bọn họ cho rằng lúc nói chuyện với Viên Quỳ đã khống chế âm thanh cực nhỏ rồi, làm sao cậu ta có thể nghe được?
Có