Đại lão bố trí lại căn cứ, Cáp Mã đã chứng kiến sét đánh chết điện giáo, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, ít nhất nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cùng lắm là nó muốn vui vẻ nhưng sự vui vẻ ấy lại là cái chết.
Nếu chủ tịch Viên Phi muốn điều tra rõ ràng thì không biết sẽ còn xảy chuyện gì nữa…
“Đạo Tư, cậu muốn làm gì với cái xác này?” Đại lão bố trí lại căn cứ: “Chẳng lẽ quốc gia D của các cậu muốn đem nó về làm mẫu vật?”
So với sự nhiệt tình trước đây, thái độ của đại lão đã thay đổi rất nhiều, thay vào đó giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự trách móc.
Trước đây vì e ngại thế lực của quốc gia Tây Âu D nên mới phải đắc tội với bọn người Viêm Hạ để lấy lòng Đạo Tư.
Nhưng bây giờ, quốc gia D đã không còn giá trị gì mà thiếu chút nữa còn làm hỏng chuyện lớn.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Viêm Hạ ra tay, đại lão sao còn có thể đối tốt với Đạo Tư được nữa?
Đạo Tư đã nhìn ra sự oán hận của đại lão nhưng anh chẳng buồn để ý, ngược lại còn lạnh giọng nói: “Ông quan tâm việc của chúng tôi làm gì? Đây là yêu cầu của lãnh đạo quốc gia Tây Âu D!”
“Tôi muốn bắt nó phải phục tùng hay là ông cứ ở đây đợi lệnh từ lãnh đạo của chúng tôi đi.”
Dù sao, Đạo Tư cũng là người có địa vị cao ở quốc gia Tây Âu nên cũng không cần gặp mặt người của Cáp Mã.
Hơn nữa, nhiệm vụ lần này là đem xác của điện giáo toàn vẹn trở về đất nước D, lãnh đạo đã giao anh ta toàn quyền quyết định nên càng không sợ bản thân sẽ mắc tội.
Đã nằm trong thể chế của Tây Âu thì việc chịu áp chế là chuyện bình thường.
Dù sao, Cáp Mã bọn họ cũng không dùng xác của điện giáo để làm gì.
Đại lão vừa bố trí căn cứ vừa thản nhiên nói: “Tôi cũng không muốn quan tâm đến cái xác của điện giáo, quốc gia D các người muốn là gì thì tự làm đi, bây giờ tôi phải nhanh đến xin lỗi các thành viên của Viêm Hạ.”
Đạo Tư ngây người ra.
Tự mình đi làm ư?
Đạo Tư nhớ lại luồng sát khí của Trương Thiên mà trong lòng không khỏi sợ hãi.
Hơn nữa thực lực của anh ta cũng không bằng Trương Thiên, làm sao có thể đem điện giáo đi?
“Tôi còn có chuyện khác phải làm nên không thể đi được.
Còn về cái xác của điện giáo, Cáp Mã các người tự giải quyết đi, sau đó đưa đến quốc gia D cho tôi.” Đạo Tư dặn dò!
Nếu có được uy quyền thì đã cao hơn người khác một bậc.
Đại lão Cáp Mã không thể không nghe theo, chuyện này cứ giao cho người khác làm cũng được, không cần quá để tâm đến cái xác của một con quái vật: “Đội trưởng Đạo Tư, anh đi thong thả, tôi không tiễn!”
Bây giờ, đại lão cho rằng lấy lòng người của Viêm Hạ mới là quan trọng nhất.
Nếu không có bọn họ đứng trước mặt chủ tịch Viên nói giúp vài lời thì có khả năng ông ta sẽ không thể kiếm cơm ở Cáp Mã được nữa, thậm chí còn có thể sẽ mất mạng.
Sau đó, Đạo Tư nhân lúc nhóm người của Trương Thiên chưa trở về, nhanh chóng lên máy bay chiến đấu bay về quốc gia D.
Đại lão Cáp Mã vội yêu cầu phi công đưa anh ta trở về nơi đóng quân dọc bờ sông Malaya!
…
Hãy đến bờ sông Malaya!
Sau khi điện giáo chết, Trương Thiên cũng không lập tức trồi lên mặt nước, anh không hề biết người Cáp Mã đã yêu cầu phóng tên lửa.
Bây giờ trong lòng Trương Thiên rất phấn khích, anh kϊƈɦ động đi về phía điện giáo, dùng hàn kiếm rạch một vết ở bụng nó, vị trí này giống với vị trí của nội đan trong cơ thể con người.
Sau đó, anh thấy được nội đan trong bụng của nó, đấy cũng chính là yêu đan.
Yêu đan này lớn khoảng một bàn tay, bên trêи còn được phủ một lớp trắng xóa, lợi hại nhất chính là xung quanh còn phát ra điện.
Trương Thiên truyền một ít linh lực lên tay rồi mới chậm rãi lấy yêu đan trong cơ thể điện giáo.
Sau khi lấy ra được một lúc, ánh điện bên ngoài dần biến mất.
Xem xét cẩn thận một hồi, Trương Thiên có thể nhìn thấy sau lớp trắng xóa kia, bên trong vẫn còn sót lại một chút ánh điện.
Trương Thiên không ngừng cảm thán: “Không ngờ bên trong yêu đan này còn có cả sấm sét? Quả là đồ tốt!”
Bên trong viên yêu đan bắt đầu tích trữ năng lượng, nghĩa là điện giáo đang dần dần hóa ma.
Vậy nên, năng lượng trong yêu đan ngày càng nhiều.
Đối với người tu ma mà nói, mang theo thứ này rất có ích cho việc gia tăng thực lực.
“Cũng may là đã giết chết nó trước, nếu không qua mấy năm nữa, điện giáo này có khi còn thành tiên.”
Cảm thán một hồi, từ bên trong nạp giới, Trương Thiên lấy ra một mảnh vải rồi bọc yêu đan lại.
“Lúc quay về có thể để Tiểu Lục hấp thụ viên yêu đan này, xem thử tu ma có thực sự khủng khϊế͙p͙ như trong truyền thuyết không và thật sự có thể dựa vào năng lượng này để gia tăng thực lực?” Trương Thiên nghi hoặc.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Trương Thiên mới bắt đầu trồi lên mặt nước.
Đúng lúc ấy, Viên Quỳ dẫn theo người của doanh trại Thần Long đến tìm kiếm Trương Thiên.
Trương Thiên bước ra ngoài, quần áo không hề ướt một chút nào.
Viên Quỳ nhìn thấy anh, cậu ta thở dài nhẹ nhõm: “Lão đại, lần này anh thực sự đã dọa em một trận đấy, thật may vì anh không sao!”
Người lo lắng cho sự sống chết của Trương Thiên có lẽ cũng chỉ có Viên Quỳ, việc báo cáo sai thực lực của điện giáo khiến cậu ta rất lo lắng cho anh.
“Không sao đâu! Anh thì có thể xảy ra việc gì được chứ? Đùa à?” Trương Thiên cười lớn nói.
Lão Trùng cảm thán: “Trời ạ, đội trưởng đúng là đội trưởng, vẫn vô địch như thế!”
“Chỉ cần là tổng giáo đầu ra tay thì không có gì là không thể.” Bình Xuyên nói.
Tiết Khải Dương: “Thần tượng quả nhiên vẫn là thần tượng!”
“Có lúc nào chúng ta không muốn trở thành người đàn ông như vậy đâu?” hai đội viên trong doanh trại Thần Long ngậm ngùi: “Chỉ là do trời không giúp tôi thôi!”
Mỗi một câu nói đều đưa Trương Thiên lên tận trời cao.
Trương Thiên khẽ cười: “Đám nhóc này nịnh hót cũng giỏi đấy.”
Mọi người cười lớn nhưng không nói gì…
Trương Thiên cũng không còn thời gian để nói chuyện với bọn họ nữa, anh muốn tìm hiểu nguồn gốc của con điện giáo này và xem nó có phải là một con yêu thú có căn nguyên sấm sét hay không?
Anh muốn biết bên dưới còn cất giấu bảo vật gì nữa!
“Quỳ, canh giữ cái xác điện giáo này, anh muốn xuống bên dưới tìm thử xem còn gì nữa không rồi sẽ lên ngay.” Trương Thiên ra lệnh nói.
“Đã rõ!” Viên Quỳ trả lời.
Trương Thiên nhanh chóng chìm xuống, đi về phía có nồng nặc linh khí, chỗ kia nhất định là nơi để bảo vật.
Tuyến đường Malaya rộng mấy ngànm, mực nước sâu khoảng hai trămm, đương nhiên cũng có một số vết nứt không rõ độ sâu…
Lúc này, Trương Thiên chìm xuống khoảng một trăm năm mươim, cuối cùng cũng đến được chỗ nồng nặc linh khí.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Thiên ngây người.
Anh cảm thấy bản thân sắp giàu to rồi…
Bạn đoán xem, anh ta thấy cái gì?
Trước mắt là một đống yêu đan, không… Không phải là một đống yêu đan, mà phải là một đống ma đan!
Không sai, đó chắc chắn là ma đan, cấp bậc thấp nhất cũng phải là ma đan của Thiên Ma!
Ở cảnh giới tu ma, lúc mới thành ma thì gọi là Trứu Ma, chỉ cần tu luyện thành hình dạng thì là Đại Ma, về sau là Địa Ma, Thiên Ma, Huyền Ma, Đại La Huyền Ma, Cửu U Huyền Ma…
Cảnh giới Đại Ma tương ứng là kim đan kỳ, cảnh giới Địa Ma là nguyên anh kỳ, còn Thiên Ma thì chính là phân thần kỳ… !
Tất cả ma đan trước mắt đều là ma đan Thiên Ma trở lên, hơn nữa lại còn rất nhiều, phải tầm khoảng