Trương Kim Cát đứng cách đó không xa, đang bấm điện thoại, giống như đang sắp xếp chuyện gì đó…
Trương Thiên đặt tay vào vòng eo nhỏ của Lâm Tử Thanh, đỡ cô cùng nhau đứng lên.
Hôm nay, Lâm Tử Thanh mặc một chiếc váy ngang hông, thêu hoa màu bạc, cổ áo phía trên cao như hình trụ, cũng không phải rất long trọng, nhưng lại vẫn như cũ rất mỹ lệ đẹp mắt, khí chất tốt không thể tốt hơn!
Trương Thiên mặc hơi tùy ý một chút, nhưng khuôn mặt đẹp trai như tiên nhân kia hoàn toàn không bị quần áo ảnh hưởng.
.
.
Trai tài gái sắc, là một cặp trời sinh!
Lâm Tử Thanh không biết Trương Thiên muốn làm gì, hơi kinh ngạc thâm tình nhìn qua.
Chỉ thấy, Trương Thiên nâng ly lên, hướng về phía đám người nói: “Hôm nay, rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian tới tham gia buổi tụ họp này.”
“Những người đang ngồi đây đều là bạn bè thân thiết của Trương Thiên ta và Lâm Tử Thanh, khó có được lúc tất cả mọi người cùng nhau tập hợp một chỗ, xin thứ lỗi nếu có chỗ nào không phải.”
“Kỳ thật lần này, chủ yếu là Trương Thiên ta thu hoạch được thịt ăn ngon như vậy, muốn chia sẻ với mọi người, hi vọng mọi người thích.” Chu Võ vỗ tay: “Thích, đương nhiên thích.”
Món thịt hầm hôm nay có thể là món ăn thơm ngon nhất mà mọi người được nếm qua đời này, mọi người đương nhiên rất hài lòng.
Một nhà Lý Cường, nhà họ Lâm cũng nhao nhao vỗ tay.
Lý Hi Nhi dẫn theo mấy người Ngưu Bài cũng suиɠ sướиɠ hô to: “Thật sự rất ngon, cám ơn ông chủ!”
Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên thâm tình nhìn qua Trương Thiên, vỗ tay.
Bốn người Tưởng Minh Đức cười hì hì đứng lên, dùng sức vỗ tay thật to, so với bất kỳ ai đều rất kích động.
Vừa rồi Trương Thiên đã nói cho bọn hắn năm ngàn vạn là nói đùa, không cho bọn họ, có thể không vui sao?
“Ngon, rất ngon, cảm ơn anh Thiên!”
Trương Thiên ra hiệu cho mọi người: “Vì thức ăn ngon hôm nay, cạn một ly nào!”
Tất cả mọi người nhẹ giương cái ly trên tay mình lên, sau đó uống cạn.
Uống xong, Trương Thiên tiếp tục nói: “Tiếp theo, lần này, tôi và Lâm Tử Thanh để mọi người đến đây, vì muốn cho cha mẹ vợ một kinh hỉ.
.
.”
“Vợ chồng chúng ta vì làm việc, thường xuyên ở bên ngoài, rất ít có thời gian ở bên cạnh cha mẹ, nên trong nhà tương đối lạnh lẽo buồn tẻ, cho nên thừa dịp có thức ăn ngon trước mắt để mọi người tụ họp một chút, để cái nhà này náo nhiệt một chút.”
Trong mắt cha mẹ vợ lóe lên tia sáng, vô cùng vui mừng: “Thật là cảm ơn Tiểu Thiên, cũng cảm ơn mọi người đã đến đây.”
Trương Thiên nhẹ gật đầu về phía cha mẹ vợ: “Cha mẹ, hôm nay hai người vui không?”
Đêm nay náo nhiệt, làm cho hai người già này vô cùng cao hứng.
“Vui, rất vui.
.
.”
Cha mẹ vợ của anh tương đối kích động, đại khái là mệt nhọc nửa đời người cũng chưa từng được vui vẻ như thế.
Đầu tiên là thân phận địa vị tăng lên, giống như hôm nay, cuối cùng không còn bị những người hàng xóm nhà kế bên khi dễ nữa.
Mặt khác là con gái có sự nghiệp có thành tựu, cuối cùng, bọn họ không cần lo lắng.
.
.
Lý Tú Cầm và Lâm Diệu Đông đều cười vui như hoa nở!
Trương Thiên lại nâng thêm một ly rượu, tôn kính nói với hai người: “Cha mẹ vui vẻ là được rồi, ngoài ra chúng con còn chuẩn bị thêm một niềm vui khác cho cha mẹ.”
“Con và Lâm Tử Thanh biết năm nay là cha mẹ đã kết hôn ba mươi lăm năm, là đám cưới Ngọc trai, con và Lâm Tử Thanh khả năng không có cách nào chúc mừng kỷ niệm ngày cưới hôm đó cho hai người, nên con nhân dịp hôm nay cùng với mọi người chúc mừng cho cha mẹ.”
“Đáng để ăn mừng, hôm nay, chúng ta sẽ bắn pháo hoa phủ lên toàn bộ Khánh Giang, chúc cha mẹ vợ kết hôn tròn ba mươi lăm năm vui vẻ!”
Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm vô cùng kích động, năm nay đúng là bọn họ đã kết hôn tròn ba mươi lăm năm.
Cuộc sống hôn nhân, khó khăn thế nào chỉ có hai người biết, bọn họ nhớ tới quá khứ, nước mắt đều sắp lăn xuống.
Trước kia Lâm Diệu Đông đều không có làm tiệc kỷ niệm, vẫn cảm thấy thua thiệt cho Lý Tú Cầm.
Anh kích động hỏi: “Tiểu Thiên, thật sao? Pháo hoa bắn đầy khắp cả bầu trời Khánh Giang sao?”
Người đang ngồi nghe cũng cảm thấy vô cùng kích động…
Trương Thiên uống một chén rượu trên tay: “Bố mẹ tôi sao lại lừa các người chứ?”
“Để chúng ta và đi thưởng thức bữa tiệc chuẩn bị pháo hoa đêm nay với các người đi!”
Trương Thiên quay mặt qua phía Trương Kim Cát, vươn cánh tay một cái, hướng về Tằng Kinh mà ra lệnh.
Trương Kim Cát nói qua với đầu bên kia điện thoại: “Bắn pháo hoa lên đi!”
Ngay lúc tất cả mọi người nhìn về bầu trời trong xanh tối nay ở Khánh Giang, toàn bộ hành trình pháo hoa nổ vang, không âm thanh vang lên khắp nơi.
Bành!
Bành! Bành!
Buổi lễ pháo hoa óng ánh kia, vào giờ phút này, không chỉ một mặt đằng trước, mà mỗi một phương hướng, mỗi một góc độ trong cả Khánh Giang đều đang có pháo hoa bay lên.
Kia, thật sự là một buổi lễ đẹp mắt long trọng làm rung động lòng người, để ai nấy cũng cảm động…
Bố mẹ vợ hai người cũng bắt đầu nắm tay nhau thật chặt, nước mắt không tự giác lại chảy ra, đó là vừa cảm động vừa vô cùng vui mừng.
Chỗ ngồi mỗi một người đều bị pháo hoa phủ lên, trong lòng tràn đầy lời khen thưởng với Trương Thiên.
Chu Võ cầm tay Tôn Tố Tố la lớn: “Anh Thiên, anh là thật sẽ làm được chuyện lớn!”
Bạch Tiểu Mộc: “Buổi tiệc pháo hoa quy mô lớ thế này, so với năm rồi còn lộng lẫy hơn!”
Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên nhìn về phía pháo hoa, trong lòng lại nghĩ đến Trương Thiên, lòng yêu thương càng nhiều.
Bốn người Tưởng Minh Đức cũng giơ ngón tay cái mình lên: “Chuẩn bị của Thiên ca làm mọi người rất cảm động.”
“Có thịt ăn, còn có buổi tiệc pháo hoa đẹp mắt như thế, đêm nay tôi vô cùng thỏa mãn.”
“Một người già