Sau khi hai người thương lượng, đã xác nhận tình huống trong thân thể, lúc này Trương Thiên mới vô sỉ nở nụ cười.
Cũng bởi vì cái này, Tô Vân Nguyệt và liễu Ngữ Yên ở bên ngoài mới nghe ngóng được mấy âm thanh quái dị, rõ ràng là Trương Thiên vừa đắm chìm vào việc tu luyện một lần nữa!
Phải biết, hôm nay rốt cục anh cũng đã phát hiện được thiên phú tu luyện Vô Cực Chi Môn kia của mình, vậy chẳng phải nên tranh thủ thời gian mà cố gắng tu luyện sao?
Nhất định Trương Thiên phải dành cả buổi tối để nghiên cứu thật kỹ!
Thậm chí có để Lâm Tử Thanh uống mấy viên Tiên Đan để tiếp tục có tinh thần tập trung mà tu luyện…
Một buổi tối, nằm ngủ một hồi, vừa tỉnh lại tiếp tục tu luyện, cứ nhiều lần như thế.
Làm người tu tiên, sao có thể lười biếng?
Người khác tu luyện phải chìm trong buồn tẻ, còn Trương Thiên tu luyện nhanh có suиɠ sướиɠ hay không không biết, nhưng anh không hề buồn tẻ…
Có lẽ, tất cả người tu tiên đều sẽ khá ghen tị với Trương Thiên rồi!
Nhưng ai bảo mình không có thiên phú tu luyện Vô Cực Chi Môn đặc biệt này chứ!
Mọi người đố kỵ, vậy cũng mở được hơn tám trăm đầu Tiên mạch như vậy đi!
Cuối cùng sau khi Trương Thiên đã lặp lại năm lần tu luyện, lúc này mới dừng lại…
Hơn nữa đêm nay, thực lực của anh không ngờ đã tăng đến tận Kim Đan kỳ Trung Kỳ rồi!
Chỉ một đêm tu luyện đã có thể bước vào Kim Đan kỳ Trung Kỳ, chỉ sợ khắp thiên hạ cũng chỉ có mình Trương Thiên mới có năng lực này đi?
Ít nhất ở lục địa Hỗn Nguyên cũng chưa từng nghe ví dụ tương tự nào.
Lâm Tử Thanh vẫn không biết vì sao Trương Thiên lại tu luyện tới tấp như thế, nhưng cô vẫn khuyên anh cần nghỉ ngơi, không thể gây tổn thương cho thân thể của Trương Thiên.
Nhưng, cái này sẽ thương tổn cho Trương Thiên chỗ nào chứ?
Tên vô lại này cứ mãi đi tu luyện, mà càng tu luyện, thực lực lại càng tăng khủng bố hơn…
Nhưng Trương Thiên vẫn nghe lời vợ, ngừng việc tu luyện lại!
Trên giường lúc này, Trương Thiên ôm lấy Lâm Tử Thanh chìm vào giấc ngủ!
Đêm nay Lâm Tử Thanh vốn cũng mệt mỏi, rất nhanh đã rơi vào trong trạng thái ngủ say.
Ngay giờ phút này, dường như cơ thể cô cũng đang dần xuất hiện chút thay đổi…
Nhưng bản thân Lâm Tử Thanh vẫn không phát hiện, Trương Thiên càng không rõ ràng.
…
Hai người trong phòng ngủ đến trưa.
Lúc ngoài cửa có người gõ cửa, bọn họ mới bị đánh thức.
Trương Thiên bước ra mở, thế mà lại có người đưa cơm tới!
Mình cũng không có gọi, là chuyện gì xảy ra đây?
Lâm Tử Thanh tỉnh lại, đại khái đã đoán được là ai.
Dù sao trừ hai người bọn họ ra, chỉ còn đám Tô Vân Nguyệt là biết vị trí phòng của mình.
Lâm Tử Thanh nhớ, tối hôm qua là Trương Thiên liên tục quát, tiễn đuổi các cô ra ngoài, vốn trong lòng đang hơi áy náy, cũng không biết hiện tại hai người thế nào rồi
Cô tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra, mở ra nhóm chat của ba người họ ra.
Hôm nay 00:54
Tô Vân Nguyệt: Anh không có bệnh đúng không, là chúng tôi lầm rồi?
Hôm nay 02: 11
Tô Vân Nguyệt: @Lâm Tử Thanh, trời ơi, các người có phải hơi biếи ŧɦái rồi không?
Liễu Ngữ Yên: Hình như chị Vân Nguyệt đang đố kị à?
Tô Vân Nguyệt: Cô nhóc như em thì hiểu cái gì… chị chỉ đang là quan tâm.
Hôm nay 07:22
Tô Vân Nguyệt: @Lâm Tử Thanh, đi làm cũng không cần rồi đúng không?
Liễu Ngữ Yên: @Lâm Tử Thanh, chị Tử Thanh, phải chú ý nghỉ ngơi nha, giờ chúng em đi làm, chúc tốt…
Hôm nay 09:07
Tô Vân Nguyệt: Tử Thanh, đi làm chưa?
Hôm nay 10:20
Tô Vân Nguyệt: Lâm Tử Thanh, vẫn chưa chưa rời giường à?
Liễu Ngữ Yên: Đoán chừng là, ha ha ha (che miệng)
Hôm nay: 11:15
Tô Vân Nguyệt: @Lâm Tử Thanh, tớ vừa đưa cơm cho các cậu, nhớ ăn cơm bổ sung năng lượng, đừng bị đói…
Liễu Ngữ Yên: Chị Mây Nguyệt thật đúng là tri kỷ, em tặng chị một lời khen.
“…”
Lâm Tử Thanh liếc nhìn tin nhắn, vẻ mặt ngượng ngùng đọc thầm: Vân Nguyệt đã nghe toàn bộ hết rồi?
Nhưng được quan tâm, trong lòng vẫn thấy rất ấm áp, ít nhất chứng minh hai người kia không ghi hận mình…
Lâm Tử Thanh cười, gõ vào điện thoại di động trả lời: @Tô Vân Nguyệt @Liễu Ngữ Yên, cơm vừa đưa tới rồi! Bọn này mới ngủ dậy, cám ơn!
Lâm Tử Thanh: Trương Thiên hẳn không có bị bệnh, làm tối qua tớ cũng bị dọa giật mình!
Leng keng!
Tô Vân Nguyệt: Cậy xác định đó chỉ là hù, chứ không phải cái gì khác sao? (cười xấu xa)
Tô Vân Nguyệt: Tớ cho cậu biết, người bị hù hẳn là bọn này mới đúng.
Liễu Ngữ Yên: á, tối qua tiếng khóc của chị Tử Thanh thật sự hù em chết mất! (tủi thân)
Tô Vân Nguyệt: @Liễu Ngữ Yên, em còn thấy đó là tiếng khóc à? Không phải nên gọi là…
Lâm Tử Thanh: , các người đừng bảo là,…
Bị người ta kiểu như vậy, mặt Lâm Tử Thanh lại ửng đỏ lên!
Tô Vân Nguyệt: Ha ha ha, hiện tại đã biết xấu hổ rồi?
Liễu Ngữ Yên: Che miệng cười trộm!
Trương Thiên xuống mở ra cơm, quay đầu thấy Lâm Tử Thanh đang ngồi chơi điện thoại, còn cười trộm chuyện gì?
“Em nói chuyện với ai? Còn cười vui vẻ như vậy?”
Lâm Tử Thanh như có tật giật mình, vội vã cất điện thoại giấu ra đằng sau: “Không có ai mà!”
Trương Thiên nằm sấp qua, híp mắt chất vấn: “Nét trên mặt cũng bán đứng em rồi, sẽ không phải là cậu trai trắng trẻo nào chứ?”
“Anh nói lung tung, là bọn Vân Nguyệt thôi.
.
.
.
.
”
“Ồ? Mấy cô ấy?”
“Cơm này là do họ gọi người đưa tới, em chỉ đang cảm ơn người ta thôi!”
Nói tới hai người Tô Vân Nguyệt, Trương Thiên lại nhớ đến tối qua, hai người họ còn mặc đồ ngủ đứng bên ngoài phòng…
Tối qua cũng vì Tiên mạch đau quá, Trương Thiên mới chưa có cơ hội hỏi rõ.
“Đúng rồi, tối qua sao hai người họ lại xuất hiện trong phòng chúng ta vậy?”
Phải biết Trương Thiên để Lâm Tử Thanh ngủ say, hơn nữa mình cũng chỉ ra ngoài nửa tiếng thôi, không thể nào là Lâm Tử Thanh