Tô Mộc Phong và Võ Viêm đánh nhau hơn mười phút, cuối cùng cũng có kết quả.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về bóng đen bị rơi ngã!
Bóng đen đứng trên mặt đất, mắt phải bị đánh bầm đen, quần áo nửa người phải bị rách bươm, trên quần áo còn có vài vết chém, trông khá tả tơi.
Người này chính là Tô Mộc Phong!
Nhưng trừ những thứ đó ra thì Tô Mộc Phong không còn vết thương nào khác, trên mặt lại còn hơi mỉm cười.
Người trên kẻ dưới Càn Võ Tông nhìn thấy dáng vẻ Tô Mộc Phong như vậy thì bắt đầu cười ồ lên tán dóc.
“Cuối cùng người thua vẫn là Mộc Phong sư huynh!”
“Cậu xem quần áo trên người anh ấy kìa, một bên mắt thì bị đánh sưng vù, chắc chắn là bị Tông Chủ dạy dỗ một trận rồi.
”
“Lại còn cười được chứ?”
“Nhưng cũng bình thường, dù sao thủ hạ trong tông môn có thể chịu được hơn mười phút cũng là chuyện đáng tự hào rồi.
”
“Không tồi!” Võ Hoàng nói một câu, vừa rồi anh ta thực sự cho rằng Tô Mộc Phong sẽ lợi hại hơn Võ Viêm.
Vì vừa rồi lúc Tiểu Lục phô bày năng lực có phần chấn động đến anh ta, thậm chí anh ta còn tưởng sẽ mạnh hơn Võ Viêm nên mới có cảm giác như vậy.
Mấy vị trưởng lão nở nụ cười.
Đại Trưởng Lão: “Ha ha, Trương Thiên cậu xem, không phải Mộc Phong thua rồi sao?”
Nhị Trưởng Lão: “Trời ơi, Võ Viêm Lão Nhân ra tay tàn nhẫn thật đấy! Vậy mà đánh sưng cả mắt Mộc Phong rồi, ha ha!”
Tam Trưởng Lão che miệng: “Võ Viêm vô sỉ, lại còn xé nát áo Mộc Phong.
”
Tứ Trưởng Lão ho khan hai lần nói: “Quả thật đáng trách, đã lấy lớn át nhỏ thì thôi, lại còn khiến Mộc Phong thảm như vậy.
”
Họ đều cười nói châm chọc chứ không ai thực sự quan tâm đến Mộc Phong.
“Hả…?” Trương Thiên có chút ngạc nhiên: “Mộc Phong cậu thật sự không đánh lại lão nhân kia à?”
Tô Mộc Phong ưỡn ngực cười nói: “Ha ha, sao có thể chứ Lão Đại? Em đã đấm ngã ông ấy rồi!”
“Không phải anh nói phải xin lão nhân chỉ bảo một phen sao? Cho nên em ra tay khá ác, ông ấy không dám xuất hiện nữa, vừa rồi đã bỏ chạy về đại điện rồi!”
Trương Thiên cười to: “Ha ha, đến mức vậy sao?”
“Hiếm khi được thấy dáng vẻ bại trận của lão nhân, chúng ta mau đến đại điện xem đi!”
Mấy vị trưởng lão khiếp sợ đến mức trợn tròn mắt: “Cái gì?”
“Mộc Phong đấm ngã Võ Viêm Lão Nhân rồi sao?”
“Không thể nào…”
“Chúng ta cũng đi xem đi!”
Võ Hoàng chỉ đạo mọi người tản đi tu luyện, sau đó cũng đi theo.
Đám đệ tử trên dưới Càn Võ Tông không nhìn thấy Võ Viêm, chỉ thấy Tô Mộc Phong khá tơi tả nên đều cho rằng Tông Chủ thắng, nhưng không ngờ…
Giờ phút này Võ Viêm đã khổ sở trốn về đại điện.
So với tình huống của Tô Mộc Phong thì Võ Viêm lúc này mới thực sự là tàn tạ khắp nơi, áo rách quần manh, lôi thôi lếch thếch…
Võ Viêm mở to đôi mắt gấu mèo, quần áo trên người rách thành những mảng to, lộ cả ngực ra, áo choàng dài giờ đã biến thành áo choàng ngắn cũn cỡn, nói là quần đùi cũng chẳng ngoa, lộ cả lông chân đàn ông ra ngoài!
Sau khi đánh nhau hơn mười phút, Võ Viêm bị Tô Mộc Phong ngược thành như vậy, là một Tông Chủ sao ông ta dám xuất hiện ở bên ngoài?
Quá mất mặt!
Đánh chết cũng không dám!
Võ Viêm đã trở lại đại điện nhưng vẫn chưa kịp thay quần áo thì đã có người đuổi theo.
“Ai đó?”
Võ Viêm quay người lại, nhìn thấy Tô Mộc Phong và Trương Thiên.
Tốc độ của hai người họ còn nhanh hơn cả những người khác!
“Ha ha ha ha !” Trương Thiên cười to: “Mẹ nó, Tô Mộc Phong sao cậu còn độc ác hơn cả tôi vậy! Nào, mau cầm điện thoại quay lại khoảnh khắc tươi đẹp này đi!”
Trương Thiên nhìn thấy bộ dạng rách nát không chịu nổi của Võ Viêm, không nhịn được cười lấy điện thoại ra.
Võ Viêm tức giận nói: “Hừ, lát nữa tôi sẽ xử lý hai người.
”
Vù vù!
Không đợi Võ Viêm nói hết lời, đại điện lại có vài người xông vào.
Đại Trưởng Lão: “Mẹ nó, người này là ai vậy!”
“Ôi trời, đây không phải là Võ Viêm Lão Nhân sao?” Nhị Trưởng Lão trợn tròn mắt.
Tam Trưởng Lão hít vào một ngụm khí lạnh: “Trời đất ơi, tôi còn tưởng Tô Mộc Phong bị đủ thảm rồi! Không ngờ Võ Viêm Lão Nhân ông lại bị đánh cho giống hệt gấu mèo thế kia? Ngay cả quần cũng bị chém không còn?”
Tứ Trưởng Lão: “Đây là Tông Chủ của chúng ta sao?”
Võ Hoàng muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở vào.
Lúc này Cung Nhu đi đến, vội vàng bịt kín hai mắt mình lại: “…”
Rắc rắc, rắc rắc!
Trương Thiên cầm điện thoại chụp ảnh, lúc chụp lại còn phát ra cả tiếng động!
“Lão Đại, anh làm vậy có hơi quá đáng rồi đấy!” Tô Mộc Phong che miệng cười nói.
Trương Thiên mặt dày nói: “Ha ha, ai bảo ông ấy không tin cậu…”
“Nào nào lão nhân, dù cuộc sống có khó khăn thế nào thì hãy sống ngày càng tốt hơn chứ!”
“Các người…” Võ Viêm nhìn họ bằng ánh mắt căm thù: “Tô Mộc Phong, Trương Thiên, hai người chờ đó cho tôi!”
Nói xong, Võ Viêm vội vàng trốn đi về phòng thay quần áo của ông.
Tô Mộc Phong ở phía sau lớn tiếng nói: “Sư tôn, chuyện này không liên quan gì đến đệ tử đâu, đều là do Lão Đại bắt con làm vậy!”
Trương Thiên: “Con mẹ nó…”
…
Khoảng mười mấy phút sau, Võ Viêm đi ra.
Quần áo đã thay xong, quầng thâm mắt cũng đã bớt đi trông thấy nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết gấu mèo.
Mấy vị trưởng lão cố gắng để không bật cười thành tiếng!
Tô Mộc Phong cũng thay xong quần áo, lúc này tôn kính vuốt mông ngựa nói: “Kính chào sư tôn!”
Trương Thiên nhún vai, một nụ cười xóa hết thù hận!
Trong đại điện có các trưởng lão, Cung Nhu và Võ Hoàng.
Võ Viêm không mấy vui vẻ, sự bất bình trong mắt vẫn nặng trĩu.
Tất cả mọi người đều khôi phục vẻ nghiêm