Trương Thiên vỗ mạnh một phát vào ót Tô Mộc Phong, ngắt đi câu hỏi tò mò của Tô Mộc Phong về chuyện với phái Di Âm.
Tô Mộc Phong đáng thương xoa xoa ót của mình, ngoan ngoãn hơn nhiều, nhưng vẫn còn rất tò mò.
Anh ta nhướng mày với Cung Nhu, nhỏ giọng hỏi: “Cung Nhu sư muội ơi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế?”
Cung Nhu che miệng cười trộm, sau đó mới nói!
Hóa ra trong cuộc thi tranh cướp Hào Long Lệnh lần trước, Cung chủ Sơ Âm của phái Di Âm cũng đích thân tham gia, cô ta còn trẻ tuổi nhưng thực lực nhưng đã bước vào cảnh giới của cường giả Thần cấp.
Ban đầu cô ta được cho rằng là một trong những người trẻ có thực lực mạnh nhất, cũng là người cơ hội lớn nhất cướp được Hào Long Lệnh!
Nhưng cô ta lại gặp phải Trương Thiên…
Khi Cung chủ Sơ Âm cướp được cờ lệnh Bát Đại Tông, người cản gϊếŧ người, phật cản gϊếŧ phật, nhẹ nhàng giành được cờ lệnh.
Các cô vốn đều cho rằng khi Cung chủ Sơ Âm tham gia cướp Hào Long Lệnh cũng có thể tùy tiện lấy được.
Dù sao người nào cũng đã thể hiện hết thực lực, Cung chủ Sơ Âm của bọn họ thì đã sắp đột phá cảnh giới Siêu Thần cấp, những ngươi còn lại tối đa cũng chỉ ở cảnh giới cường giả Thần cấp.
Biểu hiện của Trương Thiên trong lần tranh cướp Hào Long Lệnh trước cũng chỉ đến cảnh giới Nhập Thần hậu kỳ, thậm chí cảnh giới Thần cấp còn không với đến, tận đến khi đối chiến với Cung chủ Sơ Âm của phái Di Âm.
Dưới sức ép từ cường giả, Trương Thiên chỉ có thể thể hiện cảnh giới Thần cấp của mình, đẩy Cung chủ Sơ Âm vào thế hạ phong!
Cuối cùng, có lẽ Cung chủ Sơ Âm cũng cho rằng thực lực tối đa của Trương Thiên cũng chỉ đến cảnh giới Thần cấp, cô ta vì muốn cướp được Hào Long Lệnh còn sử dụng cấm thuật Tiên Âm Tù Cấm của phái Di Âm các cô, nhất quyết muốn đánh bại Trương Thiên, sau đó lấy được Hào Long Lệnh!
Cung Nhu che miệng cười trộm: “Đáng tiếc Cung chủ Sơ Âm thua cuộc, thực lực của Trương Thiên sư huynh mạnh hơn so với cô ta tưởng tượng nhiều, cuối cùng phá được cấm thuật của Cung chủ, chiến thắng Cung chủ Sơ Âm!”
“Cho nên Cung chủ Sơ Âm mới kết thù kết oán với Thiên ca…”
Tô Mộc Phong nghe đến hoang mang: “Dựa theo những gì em nói thì không phải lão đại giả gà ăn hổ sao, nhưng cuối cùng cũng đã đánh bại Cung chủ Sơ Âm bằng thực lực à, có cần phải tức giận thế không?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, thua rồi còn bắt người ta phải xách đầu đền tội, không ngờ phái Di Âm bọn họ lại không chịu nổi thất bại như thế nha!”
Từ đầu tới cuối, Tô Mộc Phong không nghe ra Trương Thiên đã làm ra chuyện gì quá đáng hết!
Lúc này Võ Hoàng cũng tham gia vào, cười xấu xa: “Mộc Phong sư đệ, trong câu chuyện này vẫn còn câu chuyện khác…”
“Cung chủ Sơ Âm nếu là thua bình thường thì chắc chắn các cô ấy sẽ không truy cứu Thiên ca, nhưng lần đó Cung chủ Sơ Âm dùng cấm thuật của phái Di Âm bọn họ với anh Thiên, hơn nữa còn không đánh bại được anh Thiên, đây mới là vấn đề.”
“Tôi nghe nói cái cấm thuật Tiên Âm Tù Cấm là bí kỹ độc môn của phái Di Âm, sẽ biến quần áo trên người họ thành kết giới, sau đó vây khốn kẻ địch trong kết giới đó, gϊếŧ chết kẻ địch.”
“Còn về phần gϊếŧ người ta làm sao thì từ đó giờ chưa từng có một ai biết, trước đây chưa từng có ai nghe nói có cường giả nào thoát khỏi Tiên Âm Tù Cấm, trước mắt chỉ có anh Thiên là người duy nhất!”
“Nếu muốn biết có chuyện gì xảy ra trong đó thì chỉ sợ chỉ có anh Thiên biết thôi, mà hình như trước giờ anh Thiên chưa từng nói ra với ai, che che giấu giấu…”
“Tôi cảm thấy hẳn là đã xảy ra chuyện không nên xảy ra, nếu không vị Cung chủ Sơ Âm đó sao lại oán hận anh Thiên thế được?”
Cung Nhu chậc lưỡi, nói thẳng: “Tôi nghe nói là kiểu cởi sạch hết quần áo ấy… không biết có phải thế không nữa!”
Võ Hoàng nhún vai: “Tôi cũng không rõ, dù sao phái Di Âm có một quy định, phàm là đệ tử phái Di Âm sử dụng cấm thuật Tiên Âm Tù Cấm, kết quả chi có hai lựa chọn, một là gϊếŧ chết đối thủ, hai là rời khỏi tông môn gả cho đối thủ, trở thành vợ chồng!”
Ấy!
Hóa ra là xảy ra chuyện tốt như thế à?
Hai mắt Tô Mộc Phong sáng lên, lòng hiếu kì bộc phát: “Lão đại, có thể bật mí bí mật thần thánh này cho bọn em tí không?”
“Xem như không phải vì thỏa mãn lòng nghi hoặc của bọn em thì cũng vì cả giới tu luyện này mà tiết lộ bí mật to lớn của phái Di Âm?”
Trương Thiên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Tô Mộc Phong: “Ha ha, xách đầu cậu dâng lên thì tôi sẽ cho cậu biết?”
Đây không phải là câu trả lời, rõ ràng là bẻ đầu người ta mà?
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cũng đều hiếu kì với bí mật của phái Di Âm: “Trương Thiên nói một chút đi, nói hết cả quá trình lẫn chiêu thức luôn.
Thế thì đệ tử dưới trướng Càn Võ tông chúng ta mới có thể chuẩn bị trước được, nhỡ đối đầu với tuyệt chiêu từ phái Di Âm bọn họ còn biết đường mà phá giải!”
“Đúng đấy Trương Thiên, hãy suy nghĩ vì trên dưới đệ tử Càn Võ tông chúng ta!”
Sau khi nói xong, dù là đám Tô Mộc Phong hay mấy trưởng lão bên cạnh cũng đều châu đầu ghé tai…
Trương Thiên nhếch miệng cười âm hiểm, lạnh giọng nói: “Được chứ, ai muốn biết thì dâng đầu lên đây là được!”
Giọng điệu này hình như không giống đang nói đùa rồi, thật sự muốn gϊếŧ người mà!
Mọi người cố nén lòng hiếu kỳ của mình lại, rụt đầu về, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.
Lúc này, Trương Thiên như có điều suy nghĩ nhìn về phía phái Di Âm, ánh mắt hướng đến Cung chủ Sơ Âm băng thanh ngọc khiết kia, khóe miệng cong lên, nở nụ cười kỳ quái!
Cung chủ Sơ Âm đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, giống như bị người ta nhìn thấu, rùng mình một cái, sốt ruột nhìn xung quanh…
Trương Thiên vội thu lại ánh mắt của mình!
Rất nhanh, cuối cùng tông phái Lão Tứ môn cũng đến.
Toàn bộ vị trí Bát Đại Tông đã được lấp đầy!
Ánh mắt mọi người tập trung hướng vào sân đấu.
Nhân lúc cuộc thi còn chưa bắt đầu, Đại trưởng lão bắt đầu giảng giải cho bọn Tô Mộc Phong về thực lực của Bát Đại Tông cùng những tông phái có quan hệ với Càn Võ tông…
Đại trưởng lão bảo bọn họ nhìn về phía Quỷ Dạ tông xếp thứ tư.
Đám người của Quỷ Dạ tông kia nhìn Càn Võ tông với vẻ hung thần ác sát, như thế muốn nuốt sống bọn họ.
Ông ta giải thích: “Trong Bát Đại Tông môn, Quỷ Dạ tông