Hai tông môn hàng đàu khai chiến, tất nhiên hấp dẫn không tí ánh mắt nhìn sang.
Một trong hai tông môn này đều vô cùng có khả năng tranh được Hào Long Lệnh, chí ít thì cả hai đều chính là đại tông môn uy tín lâu năm…
Ngay từ ban đầu Võ Hoàng đã dùng cương khí của cảnh giới Thần cấp!
Vô cùng cường ngạnh…
Vương Cực đương nhiên cũng không yếu thế, cũng là thực lực cường giả Thần cấp.
Hai người đều được cả tông môn tôn xưng là lớp đệ tử ưu tú, đã nếm trải các trận chiến đỉnh cấp trong tông môn, gây nên tiếng động cực lớn, tiếng nổ đùng đoàng có thể truyền ra xa mấy dặm, còn cả ánh sáng chói mắt.
Trong lúc nhất thời, gây nên trận chiến đỉnh nhất từ khi bắt đầu tới giờ!
Về phần Cung Nhu, cô đang đối đầu với một cường giả cũng là cảnh giới Bán bước Thần cấp, cũng là kiểu cường giả đối đấu nhau.
Còn phía Tô Mộc Phong thì vẫn chưa thể hiện thực lực thật sự.
Trước mắt Diệt Linh tông đã phơi bày được mục đích muốn loại bỏ Càn Võ tông.
Tông môn thứ hai muốn tranh giành với tông môn thứ nhất cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Chí ít Tô Mộc Phong không cảm thấy mục đích không liên quan gì đến chuyện tranh cờ lệnh!
Tạm thời vẫn nên giữ lại một lá bài.
Nhưng đối chiến với Tô Mộc Phong là cường giả Thần cấp, mà Tô Mộc Phong thì chỉ thể hiện Bán bước Thần cấp, nên hơi quá sức.
Chỉ là khi bọn họ quần nhau, chỉ cần Võ Hoàng đột phá vượt qua được Vương Cực thì anh không cần ra tay nữa…
Người bên ngoài đều thể hiện sự kinh ngạc!
“Diệt Linh tông có hẳn hai cường giả cảnh giới Thần cấp?”
“Khó trách lại dám khiêu chiến với đệ tử Càn Võ tông…”
“Càn Võ tông chỉ có một người là cường giả cảnh giới Thần cấp, hai người còn lại chỉ là cường giả Bán bước Thần cấp, xem ra Càn Võ tông thua rồi.
”
Diệt Linh tông Vương Lương cũng trêu chọc Đại trưởng lão: “Vũ Cửu Đao, bất ngờ không? Càn Võ tông mấy người sắp bị loại tới nơi rồi!”
Mấy người Càn Võ tông vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có ý xem thường.
Đại trưởng lão chớp mắt một cái, nói: “Không ngoài dự liệu, Diệt Linh tông mấy người đúng là có chút tài năng đấy, nhưng chỉ bằng vào nó thôi thì không đủ để Càn Võ tông chúng tôi bị loại, chỉ sợ khó à?”
Vương Lương âm dương quái khí đáp trả: “Ha ha, còn mạnh miệng nữa à?”
“Chờ chút nữa các người sẽ biết, Càn Võ tông các người nếu không đầu hàng thì tôi thấy cũng chỉ có nước chờ chết!”
Tam trưởng lão trả lời: “Thế thì cũng không nhọc Tông chủ Vương Lương đây quan tâm, ông vẫn nên tự lo cho an nguy của đệ tử Diệt Linh tông đi!”
Ở chiến trường!
Giờ phút này trong khu vự núi U Huyền, xung quanh mấy người Võ Hoàng trong vài dặm, mặt đất đã bị nổ thành mấy chục cái hố lớn nhỏ…
Nhưng cuộc chiến vẫn còn đang tiếp tục.
Võ Hoàng là đệ tử trung thành với Càn Võ tông nhất, từ nhỏ đến lớn đều học chiêu thức trong bảo điển thượng thừa nhất của Càn Võ tông.
Anh ta bạo phát cương lực cảnh giới Thần cấp mang theo sự mạnh mẽ còn ghê gớm hơn lực lượng của cường giả Thần cấp.
Hiện giờ anh ta rút thêm đoản kiếm sắc bén của mình, hòa làm một thể với cánh tay, cương khí vờn quanh, tựa như có một ngọn lửa đang nung đỏ.
Có thể thấy được lực lượng vô cùng khủng bố.
“Vương Cực, nếm thử Lưu Hỏa Thần Kiếm của Càn Võ tông chúng tôi đây!”
Tay phải Võ Hoàng nắm lấy Lưu Hỏa Thần Kiếm, tốc độ cực nhanh…
Mắt người bình thường không thể nào theo kịp, chỉ thấy trên tay Võ Hoàng chém ra một đường lửa.
Ánh mắt Vương Cực cũng tối sầm xuống, anh ta nắm một cây trường thương, cười lạnh, nói: “Đây chính là tuyệt học nổi tiếng của Càn Võ tông - Lưu Hỏa Thần Kiếm đây sao?”
“Vậy Vương Cực tôi đây sẽ thử một chút…”
“Huyền Thiên Thương, cửu huyền thức!”
Vương Cực xông đến, vạch ra một đường sáng trắng.
Ánh lửa và ánh sáng trắng chạm vào nhau, hơn nữa còn nhanh chóng thay đổi hướng, chỉ mấy phút mà đã đánh được mấy chục chiêu…
Tất cả mọi người nhìn thấy bóng đen và tia lửa hòa vào nhau, đồng thời mang theo tiếng vang!
Mấy phút trôi qua nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Phía bên Cung Nhu, cô khóe léo dùng kiếm tấn công, mạch tư duy vô cùng rõ ràng.
Người đối chiến với cô là một cường giả Bán bước Thần cấp, hơn ba mươi tuổi, hình thể cao lớn, trong tay còn cầm trọng chùy.
Ông chú trọng chùy có bộ mặt gian xảo hèn mọn, sức lớn, đập một cái là một cái hố.
Ban đầu ông chú trọng chùy cảm thấy mình đối đầu với một cô gái yếu đuối thì sẽ dễ dàng thắng được, dù sao về mặt sức mạnh thì anh ta chiếm ưu thế tuyệt đối.
Đối diện các đòn đánh cực mạnh mẽ, anh ta cảm thấy Cung Nhu sẽ không thể nào chống đỡ nổi, thậm chí là hai ba chiêu thôi cũng không đỡ được!
Nhưng Cung Nhu hoàn toàn không để ông chú trọng chùy tiếp cận mình.
Cung Nhu dùng trường kiếm, dễ dàng ra chiêu: “Lưu Phong Kiếm, Phong Lưu Kiếm Ý!”
Vù Vù!
Trường kiếm cuốn theo chiều gió xoáy, tốc độ đã chậm hơn Trương Thiên rất nhiều nhưng với cảnh giới Bán bước Thần cấp thì tốc độ của Cung Nhu đã nghiền ép rất nhiều người.
Hơn nữa, một chiêu đánh ra, trường kiếm với tốc độ cực nhanh liên tục thay đổi hướng tấn công, nhắm vào ông chú trọng chùy kia!
Ban đầu vóc dáng anh ta còn có vẻ chậm chạp, lại thêm một thanh chùy to lớn, tốc độ càng chậm hơn…
Tất cả lực lượng đều chỉ dùng để nện, chặn đường kiếm, hoàn toàn không