Tịnh Nhất tông và Dương Nam tông thấy phái Di Âm sắp ra tay.
Người của hai tông môn cũng nghiêm mặt: “Đã ép chúng tôi vào đường cùng thì chúng tôi cũng không khách sáo nữa, tôi không tin sáu người bọn tôi không đánh lại các cô.
”
“Rất có thể người phải rời đi là phái Di Âm các cô…”
Dương Nam môn và Tịnh Nhất tông đồng tâm hiệp lực, bắt tay đối đầu với phái Di Âm.
Sau khi dẫn đầu Dương Nam môn thét to một tiếng, sáu người đồng loạt bộc lộ thực lực.
Hai cường giả Bán bước Thần cấp, hai cảnh giới Hóa Thần, và hai tên cường giả cảnh giới Nhập Thần…
Đội hình như vậy mà đối đầu với phái Di Âm thì cũng xem như không yếu.
Phái Di Âm ngoại trừ cô gái mặc lụa trắng là cảnh giới Thần cấp, hai đệ tử còn lại chỉ là cảnh giới Hóa Thần mà thôi!
Nhưng cô gái mặc lụa trắng kia vẫn rất có lòng tin với chính mình: “Các sư muội, chúng ta lên!”
Ba cô gái xông về phía bọn Dương Nam môn.
“Hừ, tôi còn tưởng là đại tông môn rất mạnh, không ngờ thực lực cũng chỉ có thể mà thôi.
” Sau khi dẫn đội Dương Nam môn thấy đệ tử phái Di Âm bộc phát thực lực thì cười nhạo.
Tiếp chiêu!
Bốp…
Một trận đấu cỡ nhỏ nhiều người cùng chiến đấu được tọa ra ở bên cạnh.
Giờ phút này trận chiến giữa ba người Tô Mộc Phong và Mạc Trường Nhiên đã sắp đến hồi kết thúc.
Trạng thái Tô Mộc Phong dần đi xuống, nhiều lần trúng chiêu của Mạc Trường Thiên, vết thương đầy người, tóc tai tán loạn, quần áo có hơi lộn xộn!
Mặc dù là thế, miệng Tô Mộc Phong vẫn không ngừng quát to: “Muốn Càn Võ tông bọn tôi rời đi à, không có cửa!”
“Các người chưa đủ tư cách đâu…”
Đây là dùng ý chí để chống đỡ!
Người bên ngoài đều nóng lòng không chịu được, có người vì tinh thần của Tô Mộc Phong rung động, mắt đã nhòe ướt.
Đại trưởng lão Càn Võ tông đỏ ngầu cả mắt: “Mộc Phong chịu không nổi rồi…”
Mắt Tam trưởng lão cũng đã ươn ướt: “Cứ thế cũng thua mà, Mộc Phong đâu cần thiết phải thế.
”
“Mạng sống của cậu ta mới quan trọng hơn, không thể bị thương được nữa!”
“Tương lai Càn Võ tong còn phải dựa vào Mộc Phong mà, không thể để xảy ra chuyện gì được…”
Trương Thiên biết Tô Mộc Phong là một ma đầu, trừ phi đan bị nổ, nếu không sẽ không dễ dàng chết như thế, nhưng chân mày anh vẫn cau chặt, sinh ra thù hận với đám người Thanh Minh tông!
Càng hận thấu xương tổ chức Hừng Đông…
Rất nhanh đã có người phát hiện ở ống kính khác đã thấy mấy người phái Di Âm đang chiến đấu.
Đầu tiên cảm thấy kinh ngạc lại là mấy người phái Di Âm.
Có vài trưởng lão chấp sự nói: “Đệ tử phái Di Âm chúng ta sao lại đánh nhau với người khác thế này?”
“Hình như còn đang đánh nhau với hai tông phái luôn nữa…”
Hai tông môn đó đều nhắm vào cờ lệnh của phái Di Âm chúng ta sao?”
Cung chủ Sơ Âm cũng hơi cau mày!
Mặc dù ánh mắt đông đảo tông môn đều đang theo dõi đại chiến của cường giả Siêu Thần cấp, nhưng vẫn có vài người chú ý phát hiện ra.
“Mọi người nhìn kìa, hiện còn có chín tông môn thôi!”
“Càn Võ tông, Mộ Ảnh môn, Quỷ Dạ tông nửa sống nửa chết, Thanh Minh tông, Lão Tứ môn…”
“Phái Di Âm, Nguyệt Quang tông, và cả hai tông môn nhỏ không biết tên đang đánh nhau với Di Âm!”
“Thật đó, chỉ còn có chín tông môn thôi!”
“Ấy, nói cách khác là nếu có một tông môn rời đi thì cuộc thi tranh giành cờ lệnh Bát Đại Tông sẽ kết thúc rồi!”
“Bất tri bất giác, cuộc thi đến hồi kết thúc rồi!”
“Tông môn bị đá ra là ai đây ta?”
“Chẳng lẽ là Càn Võ tông sao? Tình trạng của họ bết bát nhất…”
“Không nhất định, tôi thấy phái Di Âm cũng có khả năng lắm, hai môn phái nhỏ kia cả thảy sáu người, phái Di Âm hình như không chống đỡ nổi nữa!”
“…”
Đám người Cung chủ phái Di Âm tất nhiên lo lắng không thôi.
Người của mình nếu