Mà những chuyện này lại liên quan đến cuộc thi giành Hào Long lệnh của lần trước.
Vào thời khắc thi đấu cuối cùng lúc ấy, cung chủ Sơ Âm đã dùng cấm thuật của phái Di Âm lên Trương Thiên, dùng chiêu này biến tấm áo lụa thành lá chắn mỏng manh mà quấn lấy kẻ thù, sau đó cung chủ dùng thân thể trần trụi đó tung kiếm ra.
Cho nên hễ là đàn ông đều bị sắc đẹp của phái Di Âm hấp dẫn, xuất hiện chần chờ, cũng trong nháy mắt đó, họ sẽ mất mạng.
Cũng là lần đó, Trương Thiên nhìn thấy được thân thể của cung chủ, mà anh còn ngây cả người ra, nhưng cuối cùng cung chủ Sơ Âm không nhẫn tâm tung đòn hiểm, giống y như buổi tối hôm nay vậy!
Trương Thiên không nhúc nhích, mà cung chủ Sơ Âm cũng ngừng kiếm.
Bởi vì người con gái đơn thuần như cung chủ quá lương thiện.
Cuối cùng trong cấm thuật đó, cung chủ yêu cầu Trương Thiên tự nhận thua thì sẽ không gϊếŧ anh, đáng lẽ phái Di Âm đã đạt được Hào Long lệnh lúc ấy.
Ban đầu Trương Thiên đã chấp nhận, nhưng cuối cùng, khi cung chủ Sơ Âm thu lại cấm thuật kia, Trương Thiên lại đặt thanh kiếm lên cổ của cô ta, áo lụa rơi xuống, mọi người thấy được tình cảnh cung chủ bị bắt giữ.
Thế nên ai cũng cảm thấy là Trương Thiên chiến thắng!
Trương Thiên cũng cười nói với cung chủ: “Ngại quá, đã thắng cô một bậc.
”
Lúc ấy cung chủ Sơ Âm tức giận đến mức đen mặt.
Bởi vì hiểu lầm lúc ấy, dẫn tới cung chủ Sơ Âm bắt đầu hận Trương Thiên, thậm chí ghét lây cả Càn Võ tông, cô ta luôn cảm thấy rõ ràng là mình thắng, cuối cùng lại để Trương Thiên được lợi.
Thật ra cung chủ không biết, cô ta thật sự đã thua!
Chỉ là Trương Thiên không nói cho cô ta lý do thật sự mà thôi.
Trong cấm thuật, Trương Thiên thật sự ngây người ra tại chỗ sao?
Thật ra không phải, Trương Thiên dùng thuật con rối thế thân mà thôi!
Võ kỹ này cũng tương đương với ảo ảnh nhiều tầng của Tô Mộc Phong, người mà cung chủ nhìn thấy trước mắt chẳng qua là một bóng thế thân của Trương Thiên mà thôi.
Vừa rồi Trương Thiên đứng bất động, cũng là đang sử dụng thuật con rối thế thân, anh vĩnh viễn để lại con đường lui cho mình, sẽ không thật sự đặt cược vào tâm tính của cung chủ Sơ Âm.
Thật ra chỉ cần cung chủ nhẫn tâm một chút, sẽ phát hiện người đứng đó chỉ là một ảo ảnh mà thôi, đáng tiếc cả hai lần, cô ta đều dừng lại…
Cho nên cô ta không phát hiện nguyên nhân Trương Thiên thật sự chiến thắng mình!
Nhưng trước kia Trương Thiên khinh thường đi giải thích những việc này.
Giờ phút này, cung chủ Sơ Âm còn đang giãy giụa rút kiếm: “Buông tôi ra, tôi muốn gϊếŧ anh.
”
Trương Thiên cười trào phúng bên tai cung chủ: “Cung chủ, cô thật sự không cần thanh danh nữa hay sao?”
“Tôi cũng chỉ muốn cô nhường ra một vị trí tác chiến không có tác dụng quá lớn đối với phái Di Âm mà thôi, không cần muốn sống muốn chết với tôi đúng không?”
“Tôi buông cô ra, cô cảm thấy chuyện đóa hoa hồng nhỏ trước ngực mình có bị truyền đi không?”
Cung chủ Sơ Âm hít sâu một hơi, dùng ánh mắt hận thấu xương nhìn Trương Thiên, nhưng cô ta thật sự cần danh dự.
Đối với một người con gái của phái Di Âm, danh dự là quan trọng nhất…
“Trừ nói cho anh, Trương Thiên còn kể với ai nữa?” Cung chủ Sơ Âm lạnh lùng gặn hỏi.
Cô ta đã vô cùng oán hận Trương Thiên, hận anh không tuân thủ lời hứa, hận cảm xúc luôn quấy nhiễu mình kể từ ngày đó.
Trương Thiên buông cung chủ Sơ Âm ra, cười nói: “Tôi nói chuyện này, cô cũng đừng quá kích động…”
“Nói!” cung chủ Sơ Âm ra lệnh.
“Cung chủ Sơ Âm, thật ra tôi chính là Trương Thiên!” Trương Thiên cảm thấy buồn cười: “Cho nên cũng không tính là tôi thất hứa đúng không?”
“Chuyện đóa hoa hồng nhỏ kia, trừ tôi ra thì hiện giờ còn chưa ai biết được!”
Xoạt!
Cung chủ Sơ Âm xoay phắt người lại, đôi mắt sáng ngời kia như hai cái bóng đèn nhìn chằm chằm vào Trương Thiên.
Ban đầu cô ta cũng cảm thấy người trước mắt quá giống Trương Thiên.
Trừ dáng vẻ ra, anh cứ mang đến cho cung chủ Sơ Âm một cảm giác kỳ diệu.
Cô ta đã sớm suy đoán, chỉ là không thể tin được.
“Anh là Trương Thiên?” Cung chủ Sơ Âm hỏi.
Trương Thiên ưỡn ngực ngẩng đầu: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi chính là Trương Thiên!”
Vèo!
Một ánh kiếm quang hiện lên trong phòng, một kiếm lấy mạng được tung ra.
Cung chủ Sơ Âm giơ tay lên, nghiến răng muốn tiêu diệt Trương Thiên: “Anh… Đồ chết tiệt…”
Nhưng mũi kiếm vẫn nằm trên cổ anh, không tiếp tục chém xuống.
Phù!
“Cung chủ, đừng hỡ một chút là rút kiếm như vậy, cô làm tôi phát bệnh tim đấy.
” Trương Thiên đùa giỡn.
“Thật sự nghĩ tôi không dám gϊếŧ anh?”
“Này, tôi biết cô dám gϊếŧ tôi, nhưng mà nếu đêm nay tôi không quay về, ngày mai chuyện đóa hoa hồng kia bị lộ thì sao?”
“Tôi chỉ đánh cược cô không muốn dùng danh dự của mình đánh đổi cái mạng hèn của Trương Thiên này.
”
Cung