Quần áo của cung chủ? Còn chưa giặt?
Bây giờ phải đặt một cái tên thật hấp dẫn là gì đây nhỉ?
Kiểu như có thể mua được trên Đại Đào vậy đó!
“Ồ! Chưa giặt sao?” Trương Thiên cau mày lại, có chút khó xử.
Cung chủ Sơ Âm nâng quần áo: “Thế nào? Còn ghét bỏ?”
Trương Thiên bĩu miệng: “Ai, cũng không còn cách nào, dùng tạm vậy.
”
“Hừ, còn không muốn!” Cung chủ Sơ Âm trầm giọng mà nói: “Nếu không phải tôi thông cảm cho hoàn cảnh của sư muội tông môn các người, tôi cũng không cho anh mượn…”
Trương Thiên cười: “Tôi biết cung chủ hào phóng chính nghĩa, tôi thay sư muội cảm ơn cô!”
Thật ra trong lòng Trương Thiên đang nghĩ: Không ngờ cô gái ngốc này dễ lừa như vậy… Mạnh tay không được, giả đáng thương thì quần áo lập tức đến tay.
Cung chủ Sơ Âm xoay người nói: “Không có chuyện gì thì tôi phải trở về.
”
“Được!” Trương Thiên phất tay.
“Cuộc tranh đoạt bắt đầu rồi, chừng nào anh tới?” Cung chủ Sơ Âm lạnh giọng mà hỏi.
Trương Thiên: “À… Đưa quần áo xong thì tới!”
Cung chủ Sơ Âm không thèm để ý, trực tiếp phi thân đi mất.
“Cũng không quan tâm một chút? Kêu tôi cẩn thận gì đó sao?” Trương Thiên ghét bỏ.
“Anh thắng là chuyện tốt đối với phái Di Âm, anh chết cũng là chuyện tốt đối với tôi, Tôi quan tâm làm gì!” Đột nhiên trên không trung truyền đến tiếng nói lạnh lẽo của cung chủ.
Trương Thiên nói thầm: “Người phụ nữ hiểm độc, không có chút tình người!”
Cung chủ đi rồi, Trương Thiên cầm lấy quần áo, trên đó truyền đến mùi thơm của cơ thể của cô gái lạnh lùng kia…
“Khó xử thật!”
…
Thời gian buổi trưa đã đến!
Cuộc chiến giành Hào Long lệnh cũng chuẩn bị xong…
Đầu tiên là đại trưởng lão của Càn Võ tông – Vũ Cửu Đao cầm Hào Long lệnh ra, Hào Long lệnh này như một cái ngọc tỷ, được tám con rồng quay chung quanh.
Vũ Cửu Đao đưa Hào Long lệnh ra cho mọi người xem, sau đó đặt nó trên cái đài triển lãm nổi bật nhất trong tám cái ghế bành lớn của các tông lớn.
Hào Long lệnh vừa được buông xuống, có nghĩa là cuộc tranh đoạt đã bắt đầu.
Đại trưởng lão đi xuống, ông ta coi thường nhìn thoáng qua Gia Cát Khải.
Mặt Gia Cát Khải không có chút khác thường, một tay nâng mặt, chỉ là khóe miệng âm hiểm cong lên một chút, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của mình.
Hôm nay, tông chủ của Qủy Dạ tông, Lão Tứ Môn đều tới!
Bọn chúng cười mỉa mai: “Ha ha, lão già Võ Viêm kia không dám xuất hiện à?”
“Không vào được tám tông môn mạnh nhất, Càn Võ tông quá mất mặt rồi, sao Võ Viêm dám mặt dày tới chứ?”
“Cũng đúng!”
Những người còn lại đều cảm thán: “Đáng tiếc vị trí tông môn mạnh nhất của Càn Võ tông.
”
“Thật ra dựa theo thực lực mà các đệ tử thể hiện trong cuộc thi giành cờ lệnh thì Càn Võ tông là nổi bật nhất.
”
“Đáng tiếc không đến được cuối cùng!”
“Ai, không có cả cơ hội tranh đoạt Hào Long lệnh, Càn Võ tông đáng thương.
”
“Càn Võ tông đã hết thời, bốn năm kế tiếp phải xem là tông môn nào dẫn dắt Cửu Châu.
”
“…”
Mọi người bàn bạc sôi nổi, đồng thời đặt hết sự chú ý về phía tám tông môn mạnh nhất mới, bắt đầu thảo luận tông môn nào có cơ hội đạt được Hào Long lệnh nhất.
Bên cạnh còn có một bảng thống kê suy đoán lúc trước.
Mộ Ảnh môn chiếm hơn 40%, giữ vị trí hàng đầu.
Thanh Minh tông chiếm 25%, giữ thứ hai.
Trong cuộc thi hôm qua, hai tông môn này có xuất hiện cường giả cảnh giới siêu thần, mọi người đều cảm thấy bọn họ có cơ hội chiến thắng nhất.
Qủy Dạ tông và Lão Tứ môn mỗi bên chiếm chừng 10%, xếp hạng ba và bốn.
Thứ năm