“Ông nội, sao ông vẫn tin anh ta thế?”
Tô Vân Nguyệt bị lôi ra phía sau nhưng vẫn không ngừng khiếu nại với Tô Phong:
“Vừa rồi ông không nghe cháu nói gì sao? Anh ta chỉ là đồ lừa đảo thôi!”
“Chẳng qua anh ta khác biệt hơn những đồ lừa đảo khác thôi, ngay cả lời thoại cũng chẳng thèm sửa chút nào.
”
Nói xong câu này, nước mắt cô ta bắt đầu chừng chực rơi xuống, tiếng khóc cũng to hơn.
Nghe thấy tiếng khóc của cô ta, người nhà họ Tô nhanh chóng đi tới hỏi xem tình hình thế nào.
Mọi người đều vây quanh trước cửa phòng bà cụ.
Tô Phong tuyệt đối tin tưởng Trương Thiên.
Ông ta biết cảm xúc của Tô Vân Nguyệt kích động như vậy là vì lo lắng cho bà cụ, nhưng lúc này thật sự không biết nên nói gì với Tô Vân Nguyệt cho tốt cả!
Ông ta chỉ lắc đầu, trầm giọng nói: “Mọi người đừng quấy rầy đến cậu Trương.
”
Mặc dù đang nói cho mọi người người nghe, nhưng lại nhìn chằm chằm Tô Vân Nguyệt.
Tô Chính Nam hơi khó hiểu, hỏi ngược lại: “Bố, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Nói thật, ông ta không hề xem trọng hay tin tưởng cậu thần y Trương Thiên trong miệng Tô Phong này.
Thứ nhất, anh còn quá tuổi trẻ!
Thứ hai, chuyện tài xế taxi đòi tiền vừa rồi khiến ông ta ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Nên suy nghĩ về Trương Thiên đại khái cũng giống như Tô Vân Nguyệt.
Nhưng ông ta vẫn chọn tin tưởng Tô Phong, trên dưới nhà họ Tô này, chỉ cần chuyện mà Tô Phong nói thì Tô Chính Nam nhất định sẽ thực hiện đến cùng.
Tô Phong trầm giọng nói với con trai:
“Bệnh tình của bà nội con có khả năng rất nghiêm trọng, cậu Trương đang cố gắng cứu chữa, hơn nữa cậu ấy còn yêu cầu tuyệt đối không thể bị quấy rầy.
”
“Con nói người trông chừng ở đây đi, nếu Trương Thiên chưa đi ra, vậy không ai được phép làm phiền cậu ấy.
”
“Con biết!” Tô Chính Nam nhíu mày đồng ý.
Thừa dịp Tô Phong nói chuyện với Tô Chính Nam, Tô Vân Nguyệt lại đang cực kỳ lỗ mãng.
Cô ta đọc sách nhiều, học cũng giỏi, hơn nữa từng đi du học học hỏi rất nhiều kiến thức, cũng có thể nói là học thức uyên bác.
Vì lí do này nên cô ta tuyệt đối tin vào khoa học.
Chẳng tin mấy thứ gọi là đại sư hay thần y gì đó, cô ta lại càng không tin Trương Thiên đang ở bên trong.
Cô ta không muốn bà cố ra đi như vậy đâu, tuyệt đối sẽ không để Trương Thiên làm xằng bậy được.
Rầm!
Tô Vân Nguyệt kéo hai bác sĩ mở cửa rồi đi vào.
Lúc mấy người Tô Phong ý thức được chuyện này thì đã không kéo được cô ta lại nữa.
Lúc này, Trương Thiên đã xoay người bà cụ nằm sấp lại, để lộ ra phần lưng, ngân châm trên tay anh vừa châm vào huyệt Thiên Linh.
Nghe thấy tiếng phá cửa, Trương Thiên cau mày, nhưng đầu không hề ngước lên, anh vẫn đang tập trung châm kim đi vào huyệt.
Không phải anh không muốn ngăn cản, mà là hiện tại anh không thể cử động được, lúc này phải hết sức tập trung.
Chẳng qua lúc ấy tay hơi rung lên một chút, linh lực đột nhiên biến mất.
Trong lòng Trương Thiên có một nghìn con lạc đà Alpaca chạy qua.
Không ổn, cực kỳ không ổn!
Lúc này Trương Thiên mới giận dữ ngẩng đầu.
Giữa lông mày anh hiện lên vẻ nghiêm túc, cảm giác áp lực như muốn hủy diệt cả trời đất tuôn ra, khí thế vô cùng mạnh, anh nhìn chằm chằm Tô Vân Nguyệt.
Sau đó mới thấp giọng quát: “Tôi đã nói rồi, không được sự cho phép của tôi, không ai được phép đi vào.
”
Tô Vân Nguyệt bị Trương Thiên uy hiếp như thế, cô ta ngẩn người tại chỗ.
Cô ta thật sự bị dọa sợ!
Tô Vân Nguyệt không ngờ Trương Thiên lại khủng bố như vậy.
Nhưng âm thanh vào phòng của Tô Phong đã nhanh chóng cắt ngang sự sợ hãi ấy.
Tô Vân Nguyệt tỉnh táo lại, lắc đầu nói với Trương Thiên:
“Anh đang làm gì thế hả? thế mà lại dám dùng châm cứu?”
“Cút ngay, chúng tôi không tin anh, tôi nhất định phải làm theo sự dặn dò của bác sĩ Phó.
”
“Anh làm vậy sẽ hại chết bà cố!”
Nói xong, cô ta bảo hai bác sĩ bước lên để kiểm tra.
Cao ngạo!
Làm càn!
Trương Thiên bị Tô Vân Nguyệt không biết chút gì này làm cho tức giận đến mức tay run lên.
Vừa rồi anh đã cẩn thận xem bệnh tình của bà cụ, huyết cô chẳng những đã thành hình, hơn nữa còn rất nhiều, cực kỳ nghiêm trọng!
Anh thấp giọng nói ra lời cảnh cáo cuối cùng, tức giận nói:
“Cô làm vậy là đang hại chết bà cố của mình đấy!”
“Nếu cô cứ cản tôi nữa, đêm nay bà ấy sẽ phải chết.
”
Lúc này Tô Phong mới kéo Tô Vân Nguyệt lại, ông ta cũng rất tức giận:
Thấy đôi mắt đang bốc lửa, hơi thở cũng không ổn định của Trương Thiên, rõ ràng ai cũng biết anh vì bị quấy rầy nên mới như thế.
Ông ta tức giận đến mức trực tiếp giơ tay cho Tô Vân Nguyệt một cái tát, kích động hô lên:
“Cháu lỗ mãng quá rồi đấy!”
“Tô Chính Nam, kéo nó ra ngoài cho ba, tất cả mọi người đi ra ngoài.
”
Cảnh tượng này làm mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Tô Phong luôn rất cưng chiều Tô Vân Nguyệt, vậy mà hôm nay lại ra tay đánh cô ta?
Mấy năm nay, hình như Tô Phong chưa từng lộ ra vẻ nóng nảy như thế?
Mọi người mơ hồ biết chuyện này rất nghiêm trọng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Vân Nguyệt bị đánh cho sững sờ, nhưng trong lòng vẫn không khuất phục, ngược lại phản ứng còn kịch liệt hơn.
Cuối cùng vẫn bị Tô Chính Nam lôi mạnh đi ra ngoài.
Lúc này Tô Phong mới nhíu mày hỏi:
“Cậu Tiểu Thiên, xin lỗi, ngài không sao chứ?”
Trương Thiên lắc lắc đầu nhưng vẫn không hề thả lỏng, anh cắn chặt răng nói:
“Lão