Cung chủ cảm thán: “Chiếc giường này thoải mái quá!”
Trương Thiên ngẩn ngơ tại chỗ!
“Này cung chủ, cô nhịn đi được không?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta ở cùng một phòng đã là đại kỵ rồi, cô còn muốn lăn cùng một chiếc giường với tôi à?”
Cung chủ hoàn toàn không để ý đến Trương Thiên, hơn nữa cô cũng không biết lăn giường có ý nghĩa sâu xa gì.
Cô ta ngồi dậy, vỗ vỗ giường: “Trương Thiên, chiếc giường này rất thoải mái, có thể cho bản cung mang một chiếc về phái Di Âm không?”
Cung chủ khẽ nhíu mày, bày vẻ đáng thương.
Trương Thiên cũng sẽ không giúp người khác hoàn thành nguyện vọng đâu: “Cô nghĩ nó đẹp, có thể khiêng đi được, thế thì cô tự khiêng một chiếc lớn như vậy về đi!”
Cung chủ méo miệng, vẻ mặt lại trở về lạnh lùng.
Muốn vác một thứ đồ to như vậy, có vẻ cũng không thực tế…
Trương Thiên lạnh giọng cười trộm: “Cung chủ, hay tôi đưa cô đi mua một bộ quần áo để tắm giặt nhé!”
“Hiện giờ tôi có cách xa hai mét cũng cảm thấy người cô quá hôi!”
Trước đó đã nói rồi, cũng chủ không có quần áo để thay, chỉ có thể mua!
Dù sao thì ngày mai cung chủ Sơ Âm ra ngoài giao dịch, cũng không thể mặc áo sa này.
Cung chủ nhíu mày, ngửi đồ trên người mình, hoàn toàn không cảm thấy mùi gì khác thường: “Anh nói linh tinh cái gì thế? Quần áo của ban cung hôi chỗ nào?
Trương Thiên khinh bỉ nhìn cô, nếu không thì cô cứ thử tích trữ mười đến hai mươi ngày đi?
Còn không hôi à?
Nhưng Trương Thiên chắc chắn là thông minh thanh khiết, giả dối khen ngợi: “Đúng, cung chủ mặc gì cũng không thối, cả đời đều thơm!”
“Có điều tôi mua quần áo cho cung chủ là muốn cô mặc đồ thoải mái hơn chút thôi!”
Cung chủ lạnh mặt gật đầu: “Vẫn bình thường!”
Lại còn lên mặt…
Trương Thiên cũng không mặc kệ, ngược lại dẫn cung chủ đi đến cửa hàng.
Cửa hàng cách khách sạn không xa, cung chủ vốn dĩ muốn bay tới đó, vẫn là quen với cuộc sống ở Cửu Châu.
Nhưng nếu có người bay ở đây, không biết sẽ gây ra bao nhiêu chấn động!
Vẻ mặt Trương Thiên xấu hổ toát mồ hôi, vội vàng kéo cô đi bắt taxi.
Hễ là người có sức mạnh kém một chút thì thật sự không quản nổi cung chủ này.
Trương Thiên dẫn cung chủ đến một cửa hàng quần áo cao cấp…
Hai người đi vào, nhân viên cửa hàng bắt đầu chú ý!
Một Trương Thiên mặc đồ vỉa hè, một người mặc áo sa Hán phục cổ mang hơi hướng tuổi dậy thì.
Nhân viên cửa hàng có kinh nghiệm vừa nhìn liền cảm thấy hai người không giống đến mua đồ.
Chắc là bạn trai lừa cô em tuổi teen đến đây xem đồ, tiện khoe khoang một chút!
Một nhân viên cửa hàng hơi mập có ý coi thường, không kiên nhẫn mở miệng: “Hai người cứ tùy ý xem, quần ảo của cửa hàng khá đắt, nếu muốn mua phải xem giá cả trước!”
Trương Thiên nhìn chằm chằm, trong lòng khó chịu nhất chính là mấy kẻ khinh thường người khác, bản thân giống người không có tiền sao? Dù sao mình cũng là người giàu có mà!
Chẳng thèm ngó tới!
Trương Thiên trầm giọng nói với cung chủ Sơ Âm: “Cung chủ, cô tự ngắm đi, thích cái nào thì mua cái đó!”
Cô nhân viên mập ở bên cạnh thấp giọng cười mỉa mai: “Xì, giả vờ cái gì? Còn thích cái gì thì mua cái đó? Lừa trẻ con à!
Vốn tưởng rằng nói nhỏ, Trương Thiên bọn họ sẽ không nghe thấy
Nhưng Trương Thiên bọn họ là ai chứ?
Ở cảnh giới cường giả cấp siêu thần này, thính giác hơn hẳn người thường.
Lúc này Trương Thiên đã không thể kiên nhẫn với mấy cô nhân viên bán hàng này: “Cô đây muốn đuổi tôi đi, ở bên cạnh nói quàng nói xiên gì vậy?”
“Đổi nhân viên khác đi, lời nói trong miệng nghe mà buồn nôn, không hề có một chút thái độ phục vụ nào!”
“Tôi muốn mua quần áo mà phải cần cô đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ cho tôi à?”
Nhân viên bán hàng mập sửng sốt, ánh mắt liền trở nên dữ tợn như nhìn kẻ thù: “Anh…”
“Anh cái gì mà anh? Tôi trộm đồ nhà cô hay tôi phá quần áo nhà cô?” Trương Thiên coi thường: “Mỗi ngày mở mồm ra là thấy ghê tởm!
“Tôi…” Cô nhân viên mập không biết trả lời thế nào.
Nhưng Trương Thiên đã dẫn cung chủ đi ra chỗ khác xem quần áo, không thèm để ý đến cô ta.
“Hứ, giả vờ làm sói vẫy đuôi gì chứ!” Cô nhân viên mập buồn bực nói: “Một tên nghèo kiết xác…”
Cung chủ đi phía sau Trương Thiên, lạnh giọng cười nói: “Không ngờ cái mồm thối của anh cũng khá có ích đấy!”
Vừa nãy thấy Trương Tiên mắng cô nhân viên đáng ghét kia, cung chủ thấy vui vẻ không nói lên lời.
Trương Thiên cười ha ha, còn có người khen ngợi, nói miệng lưỡi mình nhanh nhẹn không sai sánh bằng.
Anh nhún vai: “Cũng được, dùng chuyên trị mấy người có tậ xấu!
Tiếp đó, Trương Thiên cầm một bộ đồ lên: “Cung chủ, cô thấy bộ này thế nào?”
Cung chủ lắc đầu: “Bản cung vẫn cảm thấy áo sa của mình đẹp hơn!”
“Có bộ đồ nào chất liệu như áo sa không?”
Áo sa?
Cửa hàng áo