Trương Thiên vẫn tập trung sử dụng linh lực, anh không hề động đậy!
Phần lớn gân mạch trong cơ thể bà cụ Tô gần như đã được anh đảo qua, nhưng vẫn còn dư lại một ít.
Nếu lúc này Trương Thiên hoặc bà cụ Tô động đậy, linh lực sẽ chạy loạn, chắc chắn bà cụ sẽ phải chết, Trương Thiên cũng vì thế mà bị nội thương do phản lại.
Nhỏ thì cũng chỉ đau đớn một chút, nhưng nếu bị tắc lớn sẽ gây dứt cả gân mạch.
Trương Thiên cần phải tĩnh tâm, tốt nhất nên hoàn thành trước khi người kia đụng vào bọn anh.
Đây chính là thời khắc mấu chốt để cứu mạng bà cụ Tô.
.
.
Đáng chết!
“Nghe nói cứu người, vậy mà anh lại ngồi đây ngủ sao?”
Tô Vân Nguyệt đi chân trần từ bệ cửa sổ nhảy vào, từng bước đến gần phía kia:
5 mét!
4 mét.
.
.
Cô ta nhìn Trương Thiên, hừ một tiếng, trong lòng thầm mắng: Tôi đã đi vào tận đây rồi mà anh còn ngủ sao?
Xem ngủ ngon chưa kìa?
Chúng tôi ở ngoài kia lo lắng đến khiếp mật, vậy mà đồ lừa đảo như anh lại nằm đây ngủ vậy sao?
Đây không phải đang lãng phí thời gian chữa trị của bọn cô à?
Có biết lúc này chính là thời gian chữa trị tốt nhất của bà cố không?
Tức giận!
Tô Vân Nguyệt bước gần tới phía trước, cô ta nhìn phần lưng cắm đầy ngân châm kia của bà cụ Tô, vô cùng đau lòng.
Theo miệng vết thương trên tuỷ sống, cô ta còn nhìn thấy hai cái ống đang cắm phía trên, trong chai còn có máu nữa.
Mẹ nó!
Đây là loại y thuật gì thế?
Đây còn không phải là mấy trò vớ vẩn của đồ lừa đảo sao?
Đã vậy còn làm bà cố nội tôi chảy hết nửa bình máu.
Một bà cụ già sao có thể bị hành hạ như thế được?
Tô Vân Nguyệt trừng hai mắt, sự tức giận trong lòng lập tức chuyển hóa thành oán hận, mối hận vô cùng sâu, cô ta muốn nhanh chóng bước lên rút hai ống máu hút máu kia ra.
Nếu như máu vẫn tiếp tục chảy ra như thế, chắc chắn bà nội sẽ mất mạng.
Nghe thấy tiếng động lạ, trong lòng Trương Thiên đang cực kỳ tức giận, một mùi hương bất ngờ ập vào người, dường như anh cũng đoán được người kia là ai.
Đồ phụ nữ ngu ngốc!
Linh lực của anh quét ngang gân mạch của bà cụ Tô, chỉ cần một chút nữa thôi, tuyệt đối không thể để Tô Vân Nguyệt lại phá hư lần nữa.
Nếu lần này không có linh lực, đợi lát nữa huyết cô mọc răng ra, vậy bà cụ Tô sẽ thật sự không cứu được.
Anh rất muốn mắng to về phía người phụ nữ này:
Không lẽ người hạ cổ mưu sát bà cụ.
là cô chứ?
Hai lần rồi, sao cứ ngăn cản người khác đang cứu mạng thế?
“Dừng tay, đừng cử động!”
Trương Thiên cảm nhận được động tác của Tô Vân Nguyệt, trầm giọng nói cô ta dừng lại.
Tô Vân Nguyệt vừa vươn đôi tay trắng mềm trắng của mình ra, lập tức dừng lại.
Cô ta thật sự bị dọa sợ, vốn cho rằng Trương Thiên đã ngồi ngủ, không ngờ anh vẫn biết cô ta bước tới?
Tiếng hét lại bất ngờ như vậy, chính cô ta cũng run lên một chút!
Tô Vân Nguyệt ngây người một lúc lâu, sau đó lắc đầu tỉnh táo lại lần nữa.
Anh bảo tôi dừng là tôi phải dừng sao?
Đồ ngốc!
Tô Vân Nguyệt lạnh nhạt nói: “Tôi muốn cứu bà cố nội của tôi, tôi muốn vạch trần đồ lừa đảo như anh.
”
“Đừng có ở đây làm mấy chuyện không có nữa.
”
Nói xong, Tô Vân Nguyệt giơ cánh tay của mình ra lần nữa.
Vừa rồi Trương Thiên phân thần như vậy là do cưỡng chế linh lực, lúc này mồ hôi lạnh cũng ứa ra.
Nhưng có một tin tốt đó là gân mạch của bà cụ đã quét xong, anh chỉ cần để linh lực ta ra là được.
Nhưng Tô Vân Nguyệt lại muốn nhanh chóng đẩy hai người bọn anh, căn bản không cho Trương Thiên thời gian để tiêu tan linh lực trên người bà cụ Tô.
Trương Thiên mở to hai mắt, chỉ có thể nhanh chóng thu vào trong cơ thể mình.
Lúc này Tô Vân Nguyệt vừa lúc dùng tay kéo ống kia ra.
Phốc!
Trương Thiên bị linh lực phản phệ, ngực vô cùng đau đớn, cả người lù lù nằm sấp xuống, một ngụm máu tươi phun về phía mép giường.
Tô Vân Nguyệt nhìn thấy trong miệng Trương Thiên phun máu tươi, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Sao lại thế này?
Cô ta chỉ rút ống hút trên người bà cố nội thôi mà.
Lông mày cô ta nhíu chặt, sợ nghi ngờ và lo lắng đan xen nhau, trong lòng rất không thoải mái.
Lúc này cô ta một tay nắm lấy ống hút, một tay bắt lấy cái bình truyền dịch ngập tràn huyết cô.
Sau khi Trương Thiên đau đớn ho ra một ngụm máu tươi, anh trầm giọng kêu lên: “Đừng cử động!”
Tô Vân Nguyệt ngẩn người phát ngốc bị tiếng la này gọi tỉnh lại.
Lúc này cô ta vừa lúc nhìn thấy trên trong cái bình truyền dịch trong tay mình có rất nhiều con gì đó giống như giòi bọ, nhìn đến mức trong lòng ớn lạnh, cả người sợ hãi, buông lỏng tay ra.
Bịch bịch bịch.
.
.
Bình truyền dịch thủy tinh rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang.
Huyết cô rơi xuống ngập tràn mặt đất!
Trương Thiên dựa vào mép giường, vốn anh đã không còn bao nhiêu sức lực, lúc này lại tuyệt vọng chớp chớp đôi mắt.
Anh cắn răng trầm giọng hét một câu về phía Tô Vân Nguyệt lần nữa:
“Đừng cử động! Tuyệt đối không được nhúc nhích!”
Huyết cô tương đối nhạy cảm với máu, lúc này đang nằm trên mặt đất, chúng nó chỉ tồn tại bên trong máu thôi.
Đặc biệt là trên sàn lúc này ngập tràn mảnh vỡ thủy tinh, còn đôi chân trắng trẻo kia nữa.
Trương Thiên rất lo lắng người phụ nữ Tô Vân Nguyệt này sẽ nhảy lung tung.
Lo lắng chuyện gì, cô ta lại làm chuyện đó!
Tô Vân Nguyệt sợ nhất là mất thứ giòi bọ, trên sàn toàn là mấy thứ kia, hơn nữa cô ta còn để chân trần.
Anh nói không cử động là tôi sẽ không nhúc nhích à?