Trương Thiên đây là đang muốn cướp đan sao?
Thế mà dám ở trước mặt của mọi người công khai lấy đan dược đi, cái này khiến ông lão Thiên Ma tức giận không kiềm chế nổi.
Đại trưởng lão nhíu mày: “Tiểu Thiên, cậu có ý gì?”
“Không phải là lại định giẫm lên vết xe đổ, ăn viên đan dược này đấy chứ.
” Nhị trưởng lão truy vấn.
Tam trưởng lão phê bình: “Đan dược của người khác thì cậu lấy đi cũng được, nhưng viên uẩn dựng đan này thì cậu dùng để làm cái gì? Lại còn chẳng có tác dụng gì đối với cậu cả?”
Tứ trưởng lão: “Cho dù cậu muốn, thì cũng phải chờ đến lúc vợ của cậu mang thai, chúng tôi cho cậu thêm một viên khác là được rồi.
”
Vân Thiên thuyết phục: “Trương huynh, viên đan dược này anh đưa cho tôi đi, Nhu Nhu cần nó.
”
Trương Thiên vừa cười vừa nói: “Nhìn mấy người nói gì kìa, tôi chỉ cất viên đan dược này đi mà thôi.
”
“…”
Mọi người im lặng, cất đi thì chẳng phải là muốn lấy đi à, cái này chẳng phải muốn cướp đan thì còn là gì nữa?
Thiên Ma nổi giận quát: “Trương Thiên, đưa đan dược ra đây, đan dược này chính là bảo bối tôi cho cháu nội của tôi, nếu như cậu dám lấy đi, tôi với cậu không đội trời chung…”
Trương Thiên cười một tiếng: “Nhìn ông nói kìa, khó nghe quá rồi đấy.
”
“Còn nữa, viên đan dược này tôi cũng góp một phần công sức, tôi cũng sẽ không hủy nó đâu.
”
Thiên Ma tức giận, khuôn mặt vẫn khó coi như cũ: “Vậy cũng không được, nhất định phải lấy cái này ra đưa cho tôi.
”
Trương Thiên chẹp miệng một cái: “Tôi nói này, cái này cất ở chỗ của tôi vẫn tốt hơn, bây giờ ông bảo tôi giao ra, đợi lát nữa ông sẽ còn phải khóc lóc chạy theo lôi kéo tôi, ông già ông có tin không?”
Thiên Ma lắc đầu: “Tôi muốn đưa giữ cho con dâu và cháu nội của tôi, đừng nói đợi lát nữa, cho dù cậu có đánh chết tôi tôi cũng không đưa cho cậu.
”
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Thiên Ma, ngay cả các trưởng lão ở trong đại điện cũng bật cười.
Trương Thiên cười: “Ông già Thiên Ma à, tôi nói này, nói chuyện đừng quá kiêu ngạo, tôi cũng không muốn chà đạp ông đâu, tôi chỉ sợ một lát nữa ông không có bậc thang mà đi xuống đâu.
”
Trong vòng hai ngày tới, Trương Thiên phải quay trở về Kyoto, anh biết anh có thể nhân tiện mang đồ đến cho Châu Nhu Nhu, anh tin chắc đám người này nếu như biết anh đến Kyoto, nhất định sẽ bảo mình mang quà đến tận cửa.
Bởi vì…uẩn dựng đan này, đương nhiên là ăn càng sớm thì càng tốt!
Đám người Vân Môn bọn họ bây giờ vẫn chưa thể rời đi được, vậy ai là người thích hợp đưa đan nhất thời điểm này?
Đương nhiên là Trương Thiên rồi!
Thế nhưng ông lão Thiên Ma còn không thèm nghe lời khuyên, nghe xong những lời của Trương Thiên nói, còn bị kích động phát ra một lời thề độc: “Nếu như tôi cầm đan dược mà còn cầu xin cậu nhận lấy, thì tôi sẽ là cháu trai của cậu!”
Đại trưởng lão cũng tham gia náo nhiệt: “Vậy thì tôi cũng là chắt trai của Trương Thiên!”
Nhị trưởng lão: “Tôi là chút trai của Trương Thiên!”
Tam trưởng lão: “Tôi là chít của Trương Thiên!”
Tứ trưởng lão: “Tôi là chít chít của Trương Thiên!”
Trương Thiên: “…”
Anh trừng lớn hai mắt nhìn mấy vị trưởng lão: “Chơi lớn như thế này luôn sao? Mấy người cho tôi một sảnh con cháu luôn à?”
Vân Thiên có chút khó xử, nhưng ngữ điệu vẫn rất bình tĩnh: “Trương huynh, anh cũng đừng nói đùa nữa.
”
Trương Thiên lấy hộp đan đựng đan dược ra, đưa ra trước mắt đám người, cười xấu xa nói: “Ha, uẩn dựng đan ở đây, các ông muốn thì cứ cầm về đi.
”
Lời còn chưa nói hết, Thiên Ma đã ra tay trước…
Mấy vị trưởng lão khác cũng có suy nghĩ như vậy.
“Nhưng mà…” Trương Thiên nói.
“Nhưng mà nhưng mà…đưa đan dược đây!” Thiên Ma không muốn nghe Trương Thiên nói nhảm, trực tiếp vươn tay cướp lại đan dược.
Lúc này, Trương Thiên mới nhếch miệng nói: “Haizz, vốn là ngày mai đi Kyoto một chuyến, suy nghĩ, tiện đường thì đem viên đan dược này đén cho tiểu thư Châu Nhu Nhu, dù sao thì uẩn dựng đan ăn càng sớm thì càng tốt, đối với thai nhi càng có lợi…”
“Nhưng mà hình như có người không vui lòng lắm, tôi thấy, vẫn là không cần phải làm chuyện tốt như vậy làm gì.
”
Hả?
Không chỉ riêng ông lão Thiên Ma, mà tất cả mọi người đều kinh hãi, trừng to mắt nhìn Trương Thiên.
Thậm chí tay Thiên Ma đang vươn ra lấy hộp đan dược cũng chưa thu lại…
Mọi người đều biết, bản thân không ra khỏi Cửu Châu này được, bọn họ cũng rất muốn nhanh chóng đưa viên uẩn dựng đan dược này đến tay của Châu Nhu Nhu, hơn nữa, nếu là Trương Thiên đưa đến thì không còn gì tốt hơn thế nữa.
Chỉ là vừa nãy mới phát ra lời thề có hơi quá đáng, chỉ sợ, không còn mặt mũi nào nữa rồi…
Trương Thiên liếc mắt nhìn thấy phản ứng khó chịu của mấy vị trưởng lão, trong lòng không khỏi cười khổ.
Sớm đã nói với bọn họ đừng nói gì quá phận rồi, không ngờ lại còn phát ra lời thề như thế, giờ thì đã khó chịu chưa?
Thiên Ma là thảm nhất, đưa cho Trương Thiên cũng không được, mà không đưa cho Trương Thiên thì cũng không xong.
Một bên là bản thân phải cúi đầu, một bên khác thì lại có thể tốt cho con dâu và cháu trai của mình.
Cuối cùng, khuôn mặt Thiên Ma trầm xuống, gượng gạo kéo ra một nụ cười nói: “He he he, hóa ra là Tiểu Thiên hai ngày tới sẽ đi Kyoto à, Nhu Nhu nhà chúng tôi trùng hợp cũng ở đó nhỉ? Vậy thì phiền cậu đưa viên uẩn dựng đan này, giao cho con dâu của tôi giúp tôi ha.
”
“Nhận lấy!”
Thiên Ma vừa nói vừa nhét hộp đựng đan vào trong tay của Trương Thiên.
Trương Thiên cũng không nói thẳng ra, mà sâu xa ho khan mấy tiếng.
Đây là đang nhấn mạnh thực hiện lời thề lúc nãy.
Thiên Ma nuốt nước bọt nói: “Ờm, anh Thiên, anh làm gì thế.
Anh nhận lấy đi.
Giúp tôi đi một chuyến đưa cho Nhu Nhu.
”
Mấy vị trưởng lão cũng cười làm lành: “Tiểu Thiên, mau nhận lấy đi.
”
“Đại trưởng lão, ông nói chuyện kiểu gì đấy, chúng ta phải gọi là anh Thiên, phiền anh Thiên giúp đỡ đi một chuyến đưa đồ cho Nhu Nhu.
”
“Phải phải, xin anh Thiên giúp đỡ.
”
Bầu không khí lúc này cực kì vui.
Một